Cô Ơi, Em Thật Sự Đang Đánh Quỷ

Chương 6

Hồ Phi Phi dẫn Hàn Vũ lên lầu, khi đi qua tầng hai, Hàn Vũ cảm thấy toàn thân khó chịu, tầng này tối om lại còn âm u!

“Đại ca, đến phòng cậu rồi, tầng ba phòng 6, mình ở phòng 8. Tự vào đi nhé, đều là bạn lớp mình cả, cậu đều gặp rồi, mình đi trước đây, không kịp nữa rồi, người yêu mình hay ghen lắm, mình chuồn đây, bye bye.” Nói xong, Hồ Phi Phi chạy biến mất.

“Hứ!”. Giơ tay đẩy cửa bước vào phòng, phòng bốn người, có nhà vệ sinh riêng, tiêu chuẩn bình thường, ở đây quản lý lỏng lẻo hơn trường cảnh sát nhiều, nếu không phải tại con ma chết tiệt kia nhập vào người mình làm mình đánh nhau, lại còn để hiệu trưởng tận mắt chứng kiến, cuối cùng bị đuổi học, thật mất mặt. Đồ "nhiều chuyện" , tự làm tự chịu!

“Chào Hàn Vũ, mình là Tiêu Băng, sau này ở cùng phòng mong được giúp đỡ!”. Tiêu Băng da trắng, dáng người khỏe khoắn, năng động, cao khoảng 1m70, khuôn mặt không có vẻ ngây thơ như học sinh mà có chút từng trải. Thú vị đấy!

“Chào bạn, mình tên là Vương Đan Đan!”. Vương Đan Đan là kiểu người đẹp điển hình, trông trắng trẻo, nhỏ nhắn, ăn mặc khá thời trang, ước chừng cao 1m63, dáng người cân đối, rất bắt mắt.

“Hi, mình là Cao Mê, cậu đẹp trai thật đấy!”. Hơi gầy, da hơi ngăm, đeo kính, nhìn là biết kiểu mọt sách, nhan sắc bình thường, tạm được, cao khoảng 1m60, quá tầm thường!

"Chào mọi người, mình là Hàn Vũ, sau này mong các mỹ nữ quan tâm nhiều hơn nhé!" Nói xong còn cười tươi rồi cúi chào một cái, sau đó quay về giường của mình.

Điện thoại reo, Hàn Vũ lấy điện thoại trong túi ra nghe: “Alo, Đại Bảo à, có chuyện gì thế?”.

“Đại ca, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi học, anh em định tổ chức ăn mừng cho cậu, đang ở cổng trường cậu đây, ra đi.”

“Cậu nói cái quái gì thế, cái gì mà ngày đầu tiên đi học, trước đây mình đi học không tính à! Không đi, ngày đầu tiên đã không về ký túc xá, các cậu muốn hại chết mình à, còn ăn mừng nữa, ăn mừng cái gì chứ!”.

"Ra đi mà, chúng tớ đều đến rồi, cậu không thể để chúng tớ về tay không được, như thế thì cậu không đủ nghĩa khí rồi!".

“Biết rồi! Đợi chút nữa mình gọi lại cho.” Hàn Vũ cúp điện thoại, nhưng trong lòng vẫn rất vui.

Nhìn Tiêu Băng, gãi đầu hỏi nhỏ: “Cho mình hỏi chút chuyện được không?”.

“Muốn trốn đi phải không?”. Tiêu Băng nhướn mày cười. “Có thì có, nhưng mà chúng tớ giúp cậu qua mặt quản lý thì được lợi gì?”. Tiêu Băng nói với vẻ úp mở.

“Hihi, nhìn là biết cậu lớn hơn mình rồi, mình gọi cậu là chị Băng nhé, chị Băng ơi, em về nhất định sẽ mua đồ ăn ngon cho mọi người, được không?”.

Nhìn Tiêu Băng với vẻ nịnh nọt.

“Vậy… được rồi, cứ yên tâm, điểm danh buổi tối bọn chị sẽ giúp cậu, còn việc ra khỏi cổng trường thì phải dựa vào bản lĩnh của cậu rồi.”

“Cảm ơn, vậy em đi đây.” Hàn Vũ vui vẻ rời khỏi ký túc xá, chỉ là bức tường thôi mà, làm khó được tôi sao, chỗ này được đấy, khá vắng vẻ, tay vịn lên tường, bật người một cái đã nhảy ra ngoài.

“Đại ca, cậu ra rồi.”

“Đại Bảo, cậu nói cái gì vậy, nói cứ như mình vào tù ấy!”. Hàn Vũ vỗ nhẹ vào đầu Đại Bảo.

Đại Bảo, A Lỗi, Tôn Nghiêu và Tiểu Phi đều là bạn từ nhỏ chơi thân với Hàn Vũ, bốn người con trai chưa bao giờ coi cô là con gái, mà coi cô như anh em, trong số họ, Hàn Vũ là người đánh nhau giỏi nhất, ăn chơi nhất, mọi người đều gọi cô là đại ca, Hàn đại ca!