Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn thấy Tư Nam thản nhiên nhìn thẳng vào gã biker đang gào thét, giọng điệu không hề chần chừ, thậm chí còn mang theo chút cứng rắn.
Ở một nơi như thế này, đứng giữa những kẻ say rượu mất kiểm soát, lại dùng một thái độ chính đáng, lý trí để đối phó với kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thậm chí, nhìn thế nào cũng giống như đang diễn kịch.
Đây là lần đầu tiên, Phó Trầm Xuyên tự nhận là có "kiến thức rộng rãi", hắn không thể hiểu nổi.
"Nơi này cách đồn cảnh sát gần nhất chỉ có năm phút đi bộ. Mà suốt hai phút vừa qua, anh đã lãng phí thời gian chỉ để lải nhải, dùng lời lẽ nhục mạ tôi. Còn lại ba phút. Dựa vào chiều cao, cân nặng và thể lực của anh, cộng thêm khả năng tự vệ và phản ứng nhanh của tôi, ít nhất một nửa số đòn tấn công của anh sẽ bị tôi chặn lại.
Tóm lại, trước khi cảnh sát đến bắt anh, anh chỉ có đúng 30 giây để trút giận vào tôi."
Giọng nói lạnh lẽo như băng.
"Nhiều nhất là hai cú đấm."
"Tôi đoán anh sẽ đấm vào mặt, như vậy sẽ để lại bằng chứng rõ ràng. Theo điều 234 bộ luật hình sự nước tôi, cố ý gây thương tích sẽ bị phạt tù không quá ba năm.
Tôi là người cẩn thận, nhất định sẽ bảo đảm anh ở trong đó đủ ba năm.
Hai cú đấm, đổi ba năm tù, tôi không lỗ."
Xung quanh ánh đèn mờ ảo rực rỡ dường như bị ngăn cách bởi khí chất lạnh lùng của Tư Nam. Chỉ còn lại ánh sáng nhạt nhòa từ đèn đường, hắt lên bờ vai, nhưng chẳng mang theo chút ấm áp nào,ngược lại, là một luồng lạnh lẽo khiến người ta cảnh giác.
Anh cứ thế đứng đó, nhìn thẳng vào kẻ đang gào thét, rồi không có chút sợ hãi hay hoảng loạn, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Dưới đôi mắt anh, bóng lông mi dài và dày khẽ lay động, mềm mại đến mức khiến người ta không tự chủ mà bị thu hút.
Phó Trầm Xuyên thầm nghĩ, chẳng lẽ bệnh viễn thị của hắn nghiêm trọng đến mức ngay cả cái bóng lông mi của người ta cũng nhìn rõ ràng thế này, nhưng điều khiến hắn khó hiểu hơn chính là, chẳng lẽ tên nhóc này không biết rằng con người không phải lúc nào cũng có thể cân nhắc lý trí, có những lúc cảm xúc bộc phát sẽ chi phối hành động sao?
Gã biker đỏ bừng mặt, vừa định giơ tay chửi mắng, tay còn chưa kịp hạ xuống, thì cằm đã bị siết chặt!
Một bàn tay mạnh mẽ kéo hắn rời khỏi phạm vi hai mét quanh Tư Nam.
Gã đau đớn hét lên một tiếng, vừa được buông tay liền quay đầu bỏ chạy.