Trước cửa hộp đêm huyên náo trong bóng đêm, một chàng trai mặc sơ mi trắng, phối quần kaki màu nhạt, khoác áo dạ xám sạch sẽ trông có vẻ vô cùng lạc lõng. Sự đối lập ấy khiến anh trông có phần ngây ngô, mà ngây ngô thường đồng nghĩa với dễ bị bắt nạt.
Tư Nam Chỉ mới đứng đó chưa đến năm phút, đã có người bắt đầu tiến về phía anh.
"Người anh em, cho mượn bật lửa đi." Kẻ đến gần khoác lên mình phong cách biker hoang dã, ra vẻ ngầu lòi đứng trước mặt Tư Nam.
"Xin lỗi, tôi không hút thuốc." Tư Nam chẳng buồn để ý đến kẻ đó.
Gã biker rõ ràng có ý tiếp cận, nên sao có thể chỉ vì không mượn được bật lửa mà bỏ đi được, cho nên lại càng dựa sát thêm một chút: "Sao vậy? Lần đầu tiên tới chơi à?"
Tư Nam cũng không giận, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như nước: "Tôi không phải đến chơi, tôi đến tìm người."
Nghe vậy, gã biker phá lên cười: "Này, không phải tới bắt gian đấy chứ? Ai mà không có mắt thế kia bỏ rơi một người chất lượng thế này, chạy ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ, hay là thằng đó ngốc thật!"
Vừa nói, gã vừa giơ tay định chạm vào mặt Tư Nam, nhưng Tư Nam chỉ khẽ nghiêng người tránh đi một bước.
"Không phải." Tư Nam thản nhiên rút điện thoại ra, mở ảnh chụp Đỗ Tang, rồi đưa ra trước mặt đối phương.
"Anh có quen người này không?"
Gã biker nheo mắt, lắc lư vì say, nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, rồi lắc đầu: "Không quen! Haizz, đừng tìm anh ta nữa, đi với anh trai đi!"
Tư Nam lại một lần nữa chặn tay gã đang vươn tới, sắc mặt không đổi:
"Thứ nhất, tôi không đến đây để chơi, thời gian của tôi rất quý. Thứ hai, tôi không có "anh trai". Thứ ba, nếu anh không biết người này, thì có thể đi rồi. Cảm ơn, không tiễn."
Gã biker vừa nghe xong thì lập tức bừng bừng lửa giận, giơ tay định túm lấy Tư Nam: "Hứ! Mày còn dám cương với tao à?!"
Giọng gã lớn hơn một chút, đủ để khiến người xung quanh chú ý.
Cùng lúc đó, Phó Trầm Xuyên vừa mới hút xong điếu thuốc, dựa vào xe Bentley, vô tình quay đầu lại thì lập tức khựng người.
Người kia quá chói mắt.
Giữa khung cảnh xa hoa trụy lạc, ánh đèn rực rỡ phản chiếu lên bộ đồ sơ mi trắng, áo khoác xám sạch sẽ của Tư Nam, làm nổi bật khí chất lạnh lùng tách biệt của anh. Một bông sen mọc trong bùn, sạch sẽ đến khó hiểu.
Phó Trầm Xuyên vẫn luôn không thể hiểu, vì sao một người như vậy lại xuất hiện ở đây, vì anh không hợp với nơi này.
Thấy gã biker định động thủ, Phó Trầm Xuyên không nhìn nổi nữa, bước nhanh về phía họ.
Nhưng còn chưa đi đến gần, hắn đã nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt, không chút gợn sóng, vẫn giữ nguyên tiết tấu bình thản, từng từ rõ ràng vang lên.
Phó Trầm Xuyên khựng chân, khóe môi nhếch lên một nụ cười hứng thú, đây đúng là một người thú vị.