Làm Công Nhân Nhà Máy Ở Thập Niên 60

Chương 4: Thư giới thiệu

Nhà Đỗ Tư Khổ cũng sống ở khu tập thể đường sắt.

“Tư Khổ, địa chỉ trên bức thư là ở khu nhà cô đúng không?” Dư Phượng Mẫn lấy bức thư ra, chỉ vào địa chỉ trên đó: “Trên này chỉ viết là khu tập thể đường sắt chứ không có viết số nhà. Bưu tá đi đưa mấy lần rồi mà không biết là nhà ai.”

Dư Phượng Mẫn chỉ vào tên người nhận hỏi: “Cô có biết ai ở khu đó tên là Hoàng Thải Nguyệt không?”

Đương nhiên Đỗ Tư Khổ biết: “Mẹ tôi tên là Hoàng Thải Nguyệt.”

“Thật á? Vậy thì trùng hợp quá!” Dư Phượng Mẫn mừng rỡ: “Đây là thư của nhà cô à!”

May mà cô ta mang theo, không thì còn không biết bức thư này phải nằm ở bưu điện bao lâu nữa.

Thì ra mẹ của Đỗ Tư Khổ tên là Hoàng Thải Nguyệt.

Bức thư rất dày, được gửi từ nơi khác đến.

Trên đó dán tem tám hào, người gửi là Vu Nguyệt Oanh đến từ đại đội Ngũ Câu của huyện Tùng.

Người nhận là Hoàng Thải Nguyệt.

“Vu Nguyệt Oanh này là họ hàng gì của nhà cô vậy?” Dư Phượng Mẫn rất tò mò, người gửi thư này không phải họ Đỗ cũng không phải họ Hoàng, mà lại là họ Vu.

Là họ hàng xa à?

Đỗ Tư Khổ cất kỹ bức thư: “Tôi không biết, đợi lát nữa tôi đưa cho mẹ tôi xem thử.”

Cô xuyên không đến đây còn chưa đến hai ngày, vẫn chưa làm rõ được mối quan hệ họ hàng rối ren trong nhà.

Giờ đây ký ức và hình ảnh trong đầu cô nhiều đến mức thái quá.

Trong chốc lát không thể hiểu rõ được.

Ví dụ như, lúc cô soi gương thấy rõ ràng là một cô gái trẻ mười tám tuổi.

Kết quả thì sao, trong đầu này lại có rất nhiều ký ức thừa thãi.

Có cảnh “cô ấy” kết hôn sinh con, mùa đông ở cữ mà còn phải giặt quần áo nấu cơm cho nhà chồng. Đến tuổi trung niên thì chồng lấy hết tiền đi, con không có tiền đóng học phí...

Sau này đến lúc về già phải phẫu thuật ở bệnh viện, chồng lại lấy tiền tiết kiệm cho người yêu cũ đã mấy chục năm không gặp, còn muốn ly hôn với cô ấy...

Đỗ Tư Khổ không muốn nghĩ đến những hồi ức vớ vẩn này, tuy rằng chưa từng trải qua nhưng cô vẫn có cảm giác đồng cảm.

Không nhắc đến những chuyện này nữa.

Dư Phượng Mẫn xuống xe trước Đỗ Tư Khổ một trạm, hai người hẹn sáng mai cùng nhau đến nhà máy cơ khí làm thủ tục vào nhà máy.

Đỗ Tư Khổ xuống xe ở trạm số 37.

Sau khi xuống xe, cô không về khu tập thể đường sắt mà đi đến trạm y tế, ở đó có một bác sĩ già họ Viên sắp nghỉ hưu.

“Ông Viên, ông còn băng gạc không ạ?”

“Đầu cháu vẫn còn đau à?”

“Vâng ạ, chỗ sau gáy cứ giật giật suốt.”