Làm Công Nhân Nhà Máy Ở Thập Niên 60

Chương 2: Thư giới thiệu

Tại khu tập thể đường sắt.

Hôm nay nhà họ Đỗ vô cùng náo nhiệt.

Sáng sớm, người cô nhỏ đã lấy chồng nhiều năm mang theo hành lý lỉnh kỉnh trở về, đã bốn mươi tuổi rồi mà còn nhào vào lòng mẹ khóc đến suýt nữa thì đứt hơi.

Trong lúc mẹ Đỗ pha trà, nghiêng tai nghe ngóng một lúc, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Em rể vốn là giáo viên cấp ba, nay bị quy là phần tử “xấu”, chắc sắp bị đưa đến vùng quê hẻo lánh nào đó để lao động cải tạo.

Mẹ Đỗ nghĩ một chút liền biết, cô em chồng được nuông chiều từ nhỏ này không thể nào đi theo chịu khổ.

Cũng phải.

Bốn mươi tuổi đầu rồi mà suốt ngày ăn diện như thể con gái mới lớn. Nếu không phải cuộc sống quá tốt, làm sao có thể nuôi thành cái tính cách như vậy?

Mẹ Đỗ chịu ấm ức ở nhà chồng, một nửa là do cô em chồng này gây ra.

“Thôi, thôi, A Mẫn nhà ta chịu thiệt thòi rồi. Sống khó khăn quá thì chúng ta không sống với cái thằng họ Quách đó nữa, để chút nữa mẹ bảo anh con giúp con giải quyết chuyện này.” Bà nội Đỗ đau lòng cho cô con gái út.

Bây giờ là xã hội mới rồi, sống không nổi nữa thì có thể ly hôn.

Chứ không phải như xã hội cũ, chỉ với nước bọt của người đời cũng đủ dìm chết người ta.

Mẹ Đỗ không nhịn được nói thêm một câu: “Mẹ, mấy năm nay em rể đối xử với nhà mình rất tốt, chúng ta cứ mặc kệ chú ấy sao?”

Em rể Tiểu Quách và cô em chồng là tự do yêu đương, bao nhiêu năm qua tình cảm vợ chồng vẫn rất tốt. Hồi trước mấy đứa con nhà bà đi học, em rể đã giúp đỡ rất nhiều, mấy năm nay học phí cũng ít hơn người khác.

Cứ thế bỏ mặc người tốt như vậy sao?

Cha chồng bà là nhân viên về hưu của cục đường sắt, năm xưa kháng chiến đã vận chuyển không ít vật tư cho bộ đội, được tặng huân chương, cũng quen biết một vài người có tiếng nói. Nếu cố gắng thì có lẽ em rể…

Cô em chồng vừa nghe thấy những lời này, khóc càng dữ dội hơn, chỉ vào vết bầm tím trên trán: “Mọi người xem vết bầm này đi, chính là do những người đeo băng đỏ làm ra đấy. Bọn họ hung dữ lắm, nếu con không về đây thì đã bị họ trói mang đi rồi!” Nói đến đây, trong lòng bà ta vẫn còn sợ hãi, trốn sau lưng bà nội Đỗ, tiếng khóc nhỏ dần.

Bà nội Đỗ liếc nhìn mẹ Đỗ, ánh mắt nghiêm khắc.

Mẹ Đỗ lập tức im lặng.

Chỉ thấy bà nội Đỗ lấy từ trong túi ra hai đồng, đưa cho mẹ Đỗ: “Cô tới xã cung ứng mua ít bột mì về, mua thêm một cân thịt nữa.”

Mẹ Đỗ không đưa tay ra.

Nói gì vậy chứ? Chỉ đưa tiền, không có phiếu thịt phiếu lương thực thì làm sao mua được?

Nực cười ghê.