Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Kiểu vui vẻ đi tới trường, nghĩ đến việc "tình cờ” gặp Tào Vệ Đông. Cậu sẽ nói tên của mình cho hắn.
"Cậu nói Tào Vệ Đông à? Xin nghỉ rồi?”
Ngày thứ ba - Không có mặt.
Ngày thứ tư - Vẫn không có mặt.
…
Từ Kiểu chờ liền tù tì tới ngày thứ năm, cuối cùng cũng moi được thông tin từ giáo viên hướng dẫn của Tào Vệ Đông.
Tào Vệ Đông bị thương nhập viện, vẫn chưa xuất viện.
"Phiền thầy có thể nói cho em biết đang ở bệnh viện nào, giường bệnh số bao nhiêu, khoa nào không ạ? Lúc trước em có chút mâu thuẫn với cậu ấy nên muốn xin lỗi, thầy thấy em đã mua sẵn táo với sữa rồi, cũng không thể để em xách nguyên trở về chứ ạ?”
“Giường 21 khoa Xương khớp, bệnh viện nhân dân số 2 thành phố H.”
Từ Kiểu háo hức tới bệnh viện số 2, kết quả là y tá khoa Xương khớp thông báo với cậu rằng: "Xuất viện được mấy ngày rồi, cậu ấy nói mình đã lỡ nhiều tiết quá nên bắt buộc phải về đi học.”
Từ Kiểu sững sờ.
Trường học không có mặt, bệnh viện cũng không thấy đâu, còn có thể ở đâu được?
Chỉ có thể là làm thêm ở quán bar thôi.
Từ Kiểu lật tung cả thành phố H để tìm kiếm, thật sự đã ngồi trong quán bar chờ Tào Vệ Đông, thế nhưng mỗi lần cậu xuất hiện là Tào Vệ Đông lại biến mất khỏi quán bar.
Từ Kiểu chỉ đành thầm sai người khác giám sát quán bar.
Cuối cùng Từ Kiểu biết được sự thật là khi mình đến trường thì Tào Vệ Đông qua lại quán bar, mình đến quán bar thì Tào Vệ Đông sẽ quay về trường học được lặp đi lặp lại trong hai tháng qua.
Cậu tin chắc rằng, Tào Vệ Đông thật sự đã ghi tạc câu "Nhìn thấy tao nhớ phải đi đường vòng” trong đầu.
"Khoảng thời gian này cậu bận gì thế? Tôi nghe bọn họ nói cả ngày cậu vây quanh Tào Vệ Đông, cậu ta đi đâu cậu đi đấy, quan hệ giữa hai người tốt vậy sao?”
Từ Kiểu nắm chặt hai tay, bực bội vò đầu.
"Tốt cái quần què.” Từ Kiểu mắng mỏ.
"Vậy là cậu vây quanh cậu ta? Lẽ nào cậu thật sự yêu cậu ta? Cậu là gay thật đấy à?”
Từ Kiểu nhìn tên tóc xanh bên cạnh đang bày ra vẻ chòng ghẹo, câu hỏi này bất kể trả lời hay không thì đều vô cùng kỳ quái.
Từ Kiểu bực bội vơ sách mới toanh cạnh tay, lật bừa một trang, chỉ vào nói: "Có bài tôi không biết làm, tôi muốn hỏi cậu ta.”
Tào Vệ Đông hàng năm đứng đầu khoa Luật, chưa có năm nào rớt học bổng.
"Cậu học chuyên ngành Toán học, cậu tìm cậu ta để làm gì?”
Từ Kiểu hỏi: "Không thể à?”
"Luật không thi toán cao cấp.”
Phan Vũ đấm nhẹ vào đỉnh đầu Từ Kiểu, Từ Kiểu giờ vờ kêu đau oai oái.
"Nếu cậu thật sự muốn tìm cậu ta thì cứ đến nhà cậu ta tìm thôi.”
Một lời của Phan Vũ đã thức tỉnh người trong mộng.
Từ Kiểu quẳng sách, lẻn ra khỏi phòng học từ cửa sau.
Có khoảng thời gian Từ Kiểu không đến quán bar, vậy nên Tào Vệ Đông chắc chắn đang ở quán bar làm thêm kiếm tiền.
Thế là Từ Kiểu thăm dò ở cửa sau quán bar trước, đợi Tào Vệ Đông tan ca.
Từ Kiểu đứng dưới đèn đường, mũ trùm đầu, còn đeo cả khẩu trang, hôm nay cậu còn cố tình mặc cả cây đen.
Chắc mẩm sẽ không gây sự chú ý với Tào Vệ Đông.
Quả đúng như dự đoán, đèn quán bar vừa tắt, Tào Vệ Đông xách hai túi rác ngất ngưởng đi ra ngoài ném vào thùng rác rồi đeo cặp sách cũ màu đen nhăn nhúm mỏng như tờ giấy lên lưng bước vào trong bóng tối.
Từ Kiểu vội vàng đi theo.
Tào Vệ Đông đi dọc theo con đường quanh co, quẹo phải khúc này quẹo trái khúc kia nhưng mãi vẫn chưa ra khỏi con ngõ.
Từ Kiểu nghi ngờ, ngẫm nghĩ có lẽ nào Tào Vệ Đông ở dưới cống nước không?
Bước chân của Tào Vệ Đông chưa từng dừng lại, Từ Kiểu khó khăn lắm mới theo kịp, hơn nữa cậu không quen đường sá, trời lại vừa tối, cho nên trong vô thức cậu đã tạo ra rất nhiều tiếng động không nên có.