20 phút sau, Từ Kiểu chạy một mạch quay trở lại hiện trường vụ việc.
Mấy tên ma men say mèm trong ngõ đã đổi sang tốp khác, còn Tào Vệ Đông thì chẳng còn thấy bóng dáng đâu.
Từ Kiểu vỗ đầu, đau khổ không thôi.
"Cậu ta thậm chí còn không biết mình tên là gì, vậy sao mà hận cho đúng người bây giờ?”
Điều cấm kị nhất khi làm nghề phản diện này là làm việc xấu mà không để lại họ tên.
Từ Kiểu rầu rĩ đi ra khỏi con ngõ, đúng lúc này có một người phụ nữ trưởng thành với vẻ ngoài quyến rũ đưa tay kéo cổ áo Từ Kiểu.
"Trai đẹp, có hứng thú không?”
Từ Kiểu đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, vung vẩy chìa khóa xe trong tay, vui vẻ đồng ý.
"Lên xe.”
Từ Kiểu lái xe đưa người phụ nữ về thẳng biệt thự nhà họ Từ ở trung tâm thành phố. Khi cô ta nhìn thấy Từ Kiểu là người giàu có, mắt suýt rớt mắt ra ngoài, cổ họng gần như sắp bốc khói.
"Đừng bóp giọng, tôi muốn chính là phụ nữ trưởng thành có giọng khàn.”
Từ Kiểu chuẩn bị cho cô ta một bộ quần áo đứng tuổi, kiểu dáng gần giống trang phục mẹ mình hay mặc.
Người phụ nữ rất nghi ngờ, nhưng đàn ông yêu mẹ cũng không phải là không có, huống hồ Từ Kiểu là đại gia chịu chi. Người phụ nữ cũng không từ chối mà vui vẻ thay đồ.
Cô ta bước ra khỏi phòng thay đồ, cố tình tạo dáng để khoe đường cong duyên dáng của mình. Thế nhưng Từ Kiểu chỉ nằm dài trên giường chơi game, hoàn toàn lơ đẹp người phụ nữ.
Cô ta không hài lòng, áp sát lại gần, cố tình cọ cơ thể vào người Từ Kiểu.
Từ Kiểu lập tức kéo giãn khoảng cách, chỉ về phía cái bàn cách đó không xa: "Cô đi bê sữa bò trên bàn tới đây.”
"Hả?”
Cô ta sửng sốt, nhưng vẫn làm theo.
Từ Kiểu nhìn cốc sữa bò đưa đến tận miệng, ra lệnh: "Cô nói: "Cục cưng, đã muộn rồi đừng chơi nữa, nên ngủ thôi’.”
Người phụ nữ bấy giờ mới nhận ra điều không đúng, động tác khựng lại, quan sát Từ Kiểu một cách cổ quái.
"Không nói thì thôi, tiền để ở huyền quan phòng khách, ngủ ngon bye bye.”
Từ Kiểu ném máy chơi game sang một bên, ung dung uống sữa bò.
Người phụ nữ cuối cùng cũng hiểu ra. Cô ta ghét bỏ trừng mắt với Từ Kiểu, mắng té tát: "Cậu bị bệnh à? Thiếu thốn tình thương tới mức nửa đêm nửa hôm đưa tôi tới đây đóng trò gia đình với cậu?”
Từ Kiểu thẳng thắn thừa nhận: "Cô nói không sai.”
Ánh mắt của người phụ nữ lướt xuống nửa người dưới của Từ Kiểu, đáp án càng thêm rõ ràng.
Từ Kiểu vốn dĩ không phải tìm cô ta để kiếm vui vẻ, mà chỉ đơn giản là đến chơi trò gia đình.
"Đm, thằng biếи ŧɦái yếu sinh lý!”
Người phụ nữ thẳng tay giật lấy cốc sữa tạt thẳng vào người Từ Kiểu.
Cô ta mắng xong lập tức lau bàn tay vừa cầm cốc sữa, vừa đi vừa chửi bới điều gì đó. Không bao lâu điện thoại của Từ Kiểu vang lên thông báo rằng cửa cổng biệt thự đã mở ra lại đóng lại.
"Cũng đâu phải không trả tiền, làm gì mà dữ vậy chứ…”
Từ Kiểu đi tắm lần nữa. Nhưng dù lăn qua lộn lại trên giường tới tận nửa đêm thì cậu vẫn không tài nào ngủ được, cậu bèn bật dậy gọi một cuộc gọi xuyên quốc gia.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lạnh tanh: "Có chuyện gì?”
Nếu không phải trên màn hình hiển thị tên người gọi là "mẹ”, thì với giọng nói lạnh nhạt mang theo vẻ máy móc này, hẳn ai nghe cũng sẽ nghĩ đây là cuộc trao đổi công việc với đồng nghiệp trong công ty.
Từ Kiểu châm điếu thuốc, ngẫm nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: "Mẹ, con ở trường làm to bụng người ta, đứa trẻ đã ra đời rồi, con phải làm thế nào đây?”
“...” Đầu dây bên kia sau khoảng im lặng ngắn ngủi thì quẳng lại câu chửi "đồ vô dụng”.
Từ Kiểu mãn nguyện nhả ra làn khói thuốc, chửi hay lắm, thế này thì không phải quan hệ đồng nghiệp rồi.
"Mẹ, con lừa mẹ đấy, chỉ là con nhớ mẹ thôi à.”
Cuộc gọi dừng lại ở chữ "lừa” đã bị cúp ngang, vang vọng bên tai Từ Kiểu chỉ còn lại những tiếng tút tút khi cuộc gọi ngắt kết nối.