Vừa bước khỏi cửa, nàng liền trông thấy một đám nha hoàn đang tụ tập bên chiếc bàn đá, vừa cười nói vừa nhấm nháp hạt dưa.
Cảnh tượng ấy khiến nàng không khỏi cười lạnh trong lòng. Quả nhiên, ngay cả khi nàng ngất đi ba ngày ba đêm, đám người này cũng chẳng buồn để tâm.
Chủ nhân cũ, ngươi đã chịu đủ chưa?
Nếu đã không muốn sống trong uất hận, vậy thì từ giờ, hãy để ta giúp ngươi lấy lại tất cả.
Chủ nhân cũ của thân xác này rốt cuộc bị ghẻ lạnh đến mức nào mà ngay cả hạ nhân cũng dám ngang nhiên khinh thường?
Mộ Vân Y nhẹ nhàng ho một tiếng, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của bọn họ. Nhìn thấy nàng đứng trong sân, mấy nha hoàn trước tiên là giật mình hoảng hốt, nhưng rất nhanh sau đó lại chậm rãi đứng dậy, thái độ không hề có lấy một chút kính trọng.
“Thất phu nhân, sao người lại ra đây?” Tiểu nha hoàn áo lục từng vào phòng hôm trước nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
Mộ Vân Y nhướng mày.
Nghe xem, một nha hoàn mà cũng dám chất vấn chủ tử.
Chủ nhân cũ chắc hẳn là người quá mức nhu nhược, mới bị đám hạ nhân lấn lướt đến mức này. Chủ cũ có thể nhịn, nhưng nàng thì không.
Xuất thân là đặc công S của gia tộc Mặc, từng lang bạt trong bóng tối, thực hiện vô số nhiệm vụ nguy hiểm, nàng vốn mang trong mình khí thế áp bức lạnh lùng. Đôi mắt hơi nheo lại, giọng nói trầm thấp vang lên: “Ta ra ngoài còn phải xin phép ngươi sao?”
Tiểu nha hoàn kia bị ánh mắt sắc bén của nàng dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ không dám.”
“Đi rót cho ta một bình nước, tiện thể đến phòng bếp lấy ít đồ ăn.” Mộ Vân Y lạnh nhạt phân phó.
Tiểu nha hoàn sững sờ, sau đó nhanh chóng đáp: “Dạ.”
Hai nha hoàn khác cũng bị dáng vẻ mạnh mẽ của nàng làm kinh ngạc, im lặng đứng một bên, thỉnh thoảng lén liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Mộ Vân Y lại quét mắt nhìn hai người còn lại, giọng nói bình thản nhưng không kém phần uy nghiêm: “Các ngươi đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa.”
Hai nha hoàn tuy vẫn chưa hiểu rốt cuộc hôm nay chủ tử trúng gió gì, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng lui xuống làm việc.
Sau khi ba người rời đi, sân viện lập tức trở nên yên tĩnh.
Mộ Vân Y đưa mắt quan sát khắp nơi, ngoài một gốc ngô đồng cao lớn tỏa bóng râm giữa sân, phía dưới đặt một bộ bàn đá đơn sơ, thì chẳng có thứ gì đáng giá.
Chỉ nhìn qua cũng đủ hiểu vị Thất phu nhân này có địa vị thấp kém đến mức nào trong phủ.
Có lẽ do tính tình quá mức yếu đuối nên mới bị người trong phủ xem thường, ngay cả một nha hoàn cũng có thể trèo lên đầu lên cổ.
Nhưng Mộ Vân Y lại chẳng hề bận tâm đến hoàn cảnh này.
Không được sủng ái, không ai để ý, như vậy cũng tốt. Ít nhất sẽ không có kẻ suốt ngày bám riết làm phiền, nàng có thể tận dụng khoảng thời gian này để tĩnh dưỡng thân thể.
Rất nhanh sau đó, đồ ăn được mang vào phòng. Nhìn bát cháo trắng cùng mấy đĩa thức ăn đơn giản đặt trên bàn, Mộ Vân Y nhàn nhạt liếc mắt.
“Thất phu nhân, phòng bếp chỉ còn bấy nhiêu.” Tiểu nha hoàn áo lục vội vàng giải thích.
Mộ Vân Y không nói gì, chỉ thản nhiên gật đầu, cầm bát cháo lên ăn, không tỏ vẻ khó chịu hay chê bai.
Một bát cháo nóng vào bụng, cơ thể lạnh lẽo lập tức cảm thấy dễ chịu hơn.
Nửa canh giờ sau, nàng đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục khô ráo, cả người thoải mái hơn hẳn.
Ngồi ngay ngắn trên ghế đá dưới gốc ngô đồng, trước mặt là ba tiểu nha hoàn đang cúi đầu đứng yên.
Dù không nhìn rõ vẻ mặt bọn họ, nhưng từ động tác tay và những biểu cảm nhỏ nhặt, nàng vẫn có thể nhận ra sự khinh thường ẩn giấu trong ánh mắt.
Chẳng qua, hiện tại bị khí thế của nàng áp chế nên không dám lộ liễu mà thôi.
Thời gian này nàng cần tĩnh dưỡng, không thể thiếu người hầu hạ, nếu không khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, ai biết sau lưng họ sẽ giở trò gì.
Mộ Vân Y lạnh nhạt quét mắt nhìn ba người, đột nhiên giọng nói trầm xuống:
“Quỳ xuống!”
Ba nha hoàn lập tức giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa chạm phải ánh mắt sắc lạnh kia liền hoảng sợ, chân run lên, vội vàng quỳ sụp xuống đất.
“Biết vì sao ta bắt các ngươi quỳ không?” Nàng chậm rãi hỏi.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Mộ Vân Y cười lạnh: “Khi nào nghĩ thông suốt thì có thể đứng dậy.”