Khi Con Tim Rung Động

Chương 14: Sinh nhật

Bữa trưa Chu Mỹ Tây ăn vội vàng, sớm đã đói đến hơi hoa mắt chóng mặt, món ăn được dọn lên, cô liền ăn ngấu nghiến mấy miếng trước, sau đó mới che miệng nâng ly rượu vang đỏ chúc Tô Thuyên: "Chúc bảo bối của tớ sinh nhật vui vẻ."

Tô Thuyên cười tít cả mắt: "Cảm ơn bảo bối, nhưng cậu cứ ăn xong rồi nói cũng được mà."

Chu Mỹ Tây nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lại uống một ngụm rượu vang, lúc này mới quay người, lấy món quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn từ lâu trong túi ra đưa qua: "Tớ không cho phép bạn thân của tớ còn dùng điện thoại đời cũ."

Tô Thuyên cười nhận lấy rồi trêu cô: "Năm nào cũng là cái này, có chút gì mới mẻ được không hả?"

"Đêm Bình An đương nhiên phải tặng táo rồi." Chu Mỹ Tây nói. Sinh nhật của Tô Thuyên là vào đêm giáng sinh, chỉ là hôm đó cô ấy thường đón cùng bố mẹ, ngày hôm sau mới là thời gian gặp gỡ bạn thân và bạn trai.

Tô Thuyên mở hộp lấy điện thoại mới ra lắp sim của mình vào, tuy cô ấy cảm thấy năm nào cũng đổi điện thoại là lãng phí tiền bạc, nhưng ai mà chẳng muốn dùng đời mới nhất chứ?

Chỉ có bạn thân tặng quà là hợp ý cô ấy nhất.

Tô Thuyên quay người cũng lấy một hộp quà từ trong túi ra đưa tới, cười tủm tỉm nói: "Giáng Sinh vui vẻ, mở ra xem đi."

Bề mặt hộp không có bất kỳ chữ nào, chỉ thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn. Chu Mỹ Tây không chút phòng bị mở ra, sau khi nhìn rõ món đồ bên trong, đồng tử hơi giãn ra, theo phản xạ đóng sập nắp lại, ngẩng đầu nhìn Tô Thuyên —— đối phương đã cười đến gập cả người ngã vào ghế sofa rồi.

Chu Mỹ Tây cạn lời quay đầu nhìn xung quanh, may mà nhà hàng rất lớn, xung quanh họ không có ai ngồi, càng không có phục vụ nào nhìn qua.

Tô Thuyên cười đã đời mới nghiêm mặt giải thích với cô: "Nhưng cái này rất thực dụng là thật đó, hơn nữa là tớ và Trình Diệc Nhiên đã đích thân dùng thử và đánh giá hơn chục loại rồi mới chọn ra cho cậu, cái này trải nghiệm tốt nhất, tớ đảm bảo cậu dùng một mình cũng sẽ rất vui vẻ."

Chu Mỹ Tây nghe mà tê cả da đầu, vội bảo cô ấy im đi: "...Được rồi, thật sự tốt với tớ thì đừng nói nhiều chi tiết như vậy, kẻo sau này lúc tớ dùng lại nghĩ đến hai người."

Tô Thuyên lại cười đến mức ngã vật ra sofa lần nữa.

Họ dùng bữa xong, uống hết sạch cả chai rượu vang đỏ, lúc rời đi, Trình Diệc Nhiên đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà hàng đón Tô Thuyên.

Lúc này, Chu Mỹ Tây không tránh khỏi cảm thấy một chút cô đơn và ghen tị. Có bạn trai thật tốt, không như cô, uống chút rượu còn phải tự mình tìm người lái xe hộ.

"Đưa Chu Mỹ Tây về trước nhé?" Trình Diệc Nhiên hỏi ý kiến Tô Thuyên.

"Không chịu đâu mà, còn sớm thế." Tô Thuyên khoác tay Chu Mỹ Tây, nghiêng đầu hỏi cô: "Đi chơi cùng bọn tớ một lát không?"

Sinh nhật của Tô Thuyên trước giờ luôn là nửa đầu ăn cơm với Chu Mỹ Tây, nửa sau do Trình Diệc Nhiên sắp xếp. Nhìn chiếc váy ngắn bên trong áo khoác dạ dáng dài của Tô Thuyên, Chu Mỹ Tây đoán rằng họ định đi quán bar.

"Thôi tớ không đi đâu, mai còn phải dậy sớm đi làm nữa." Chu Mỹ Tây cười từ chối khéo, cô đưa tay véo nhẹ má Tô Thuyên một cách thân mật: "Người đẹp sinh nhật vui vẻ nhé."

"Cậu còn chưa ăn bánh kem của tớ mà, chúc mừng sinh nhật cái gì chứ." Tô Thuyên nắm tay cô không chịu buông: "Hôm nay cậu còn bắt nhân vật chính của ngày sinh nhật này đợi cậu hơn một tiếng đồng hồ đấy."

Chu Mỹ Tây nhìn Trình Diệc Nhiên bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng anh chàng này trước giờ luôn chiều theo Tô Thuyên răm rắp, chỉ hùa theo: "Đi cùng đi, ăn xong bánh kem rồi về cũng không muộn lắm đâu."

"Đúng đó, tớ còn gọi mấy người bạn đẹp trai tới, định giới thiệu cho cậu làm quen mà." Tô Thuyên nói: "Chỉ đến một lát rồi về thôi."

Nói đến nước này, nếu từ chối nữa thì là cô không biết điều rồi.

Vốn dĩ Trình Diệc Nhiên bảo Chu Mỹ Tây đi xe của anh ấy qua đó, nhưng trong xe Chu Mỹ Tây có đồ trị giá mấy trăm nghìn tệ, còn đắt hơn cả xe của cô, cô nào dám cứ thế bỏ lại nhà hàng, nên vẫn gọi tài xế lái thay.

Chu Mỹ Tây rất ít khi uống rượu, tửu lượng đương nhiên không tốt lắm, chút rượu vang đỏ ở nhà hàng vừa rồi là vừa đủ, uống thêm nữa là dễ say.

Tô Thuyên biết tửu lượng của cô, nên trước khi vào đã dặn dò Trình Diệc Nhiên: "Tối nay anh đừng mải chơi nữa, nhất định phải trông chừng Chu Mỹ Tây giúp em."

Trình Diệc Nhiên đáp "Được được được", nhưng vào quán bar rồi thì làm sao có thể để ý đến cô hoàn toàn được chứ.

Mấy chàng trai mà Tô Thuyên gọi đến đúng là rất đẹp trai, nhưng rõ ràng cũng đều là mấy tay chơi hay lượn lờ ở các tụ điểm ăn chơi đêm, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ ranh mãnh ngầm, thấy Chu Mỹ Tây là gương mặt mới, đều dốc sức trêu chọc cô.

Chu Mỹ Tây tuy không phải kiểu em gái ngây thơ không biết đùa, nhưng cũng không chống đỡ nổi mấy chàng trai thay phiên nhau tấn công, nào là nắm ngón tay, uống rượu giao bôi, dùng miệng xé giấy, trò chơi càng lúc càng mập mờ.

Tuy rằng mấy chàng trai này hoàn toàn không phải gu của cô, nhưng chỉ chơi đùa thôi thì cũng khá thú vị.

Chơi một hồi, Chu Mỹ Tây uống hơi nhiều đến mức không còn biết trời đâu đất đâu nữa.

Mãi cho đến khi chàng trai bên cạnh cầm điện thoại của cô lên hỏi: "Điện thoại của cậu cứ reo mãi phải không? Có cuộc gọi đến."

Chu Mỹ Tây liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy hai chữ "giao bôi" lập tức tỉnh rượu quá nửa.

Cô cầm điện thoại loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, nhưng bên kia Lăng Nguyệt đã cúp máy.

Chu Mỹ Tây mở WeChat thì thấy tin nhắn Lăng Nguyệt vừa gửi tới: [Ngủ rồi à?]

Giữa lúc trời đất quay cuồng, cô ôm điện thoại trả lời: [Xin lỗi Lăng tổng, vừa rồi tôi không thấy điện thoại, có chuyện gì không ạ?]

Lăng Nguyệt trả lời: [Trưa mai tôi phải đến nhà Hứa tổng ăn cơm, muốn qua chỗ cô lấy đồ đã mua hôm nay, có tiện không?]

Chu Mỹ Tây đang định gõ chữ trả lời, bất ngờ bị một người say đi ngang qua va phải, nhất thời loạng choạng hơi chóng mặt, cô nắm chặt điện thoại, cố gắng trả lời: [Tôi mang qua cho sếp ngay ạ.]

Lăng Nguyệt: [Chỗ tôi hơi xa, để tôi qua chỗ cô đi, cô đang ở nhà à?]

Chu Mỹ Tây: [Tôi không ở nhà, đang đi chơi với bạn bên ngoài ạ, đồ ở trên xe tôi.]

Lăng Nguyệt: [Được, cô gửi định vị cho tôi đi.]