Họ vào trung tâm thương mại liền chia làm hai ngả, Tiểu Tống đi mua đồ xa xỉ, Chu Mỹ Tây đi mua đồ điện tử, thuốc lá, rượu và thực phẩm nhập khẩu các loại.
Chu Mỹ Tây mua xong rất nhanh, cửa hàng thực ra có dịch vụ giao hàng, nhưng những thứ này đương nhiên không thể do Lăng tổng tự mình đi giao, nên cũng không thể giao về nhà Lăng tổng, chỉ có thể là họ xách theo, chờ chỉ thị bước tiếp theo.
Đồ rất nặng, Chu Mỹ Tây xách túi lớn túi nhỏ lên lầu tìm Tiểu Tống.
Người kia đang ở trong phòng VIP, được hai nhân viên bán hàng (SA) vây quanh giới thiệu sản phẩm, còn anh ta thì ngồi trên sofa uống nước, bắt chéo chân, vô cùng hưởng thụ mà lựa chọn. Chu Mỹ Tây đầu bù tóc rối đứng ở đó, trông tức khắc có hơi giống trợ lý của anh ta.
Tiểu Tống đã chọn gần xong, vali, chăn, bộ đồ ăn, nhưng chiếc túi xách chọn cho dì út của Lăng Nguyệt thì không lấy được.
Tiểu Tống ghé vào tai Chu Mỹ Tây thì thầm: "Chắc là phải mua kèm hàng."
"Mua nhiều thế này rồi mà vẫn chưa đủ sao?" Chu Mỹ Tây hỏi.
"Không đủ, với lại thẻ tín dụng của tôi quẹt hết hạn mức rồi."
Tặng quà cho khách hàng không tính vào chi phí công ty, là Lăng Nguyệt tự trả tiền, chỉ có điều cũng cần họ mua trước rồi đưa hóa đơn để Lăng Nguyệt thanh toán lại.
"Vậy đi xem thử cái khác nhé?" Chu Mỹ Tây đề nghị.
Tiểu Tống nhìn đồng hồ, miễn cưỡng lẩm bẩm: "Vậy tối nay chắc chắn phải tăng ca rồi."
Chu Mỹ Tây không nhiều lời với anh ta, nhanh chóng gọi nhân viên bán hàng (SA) gói lại những món đã mua, kéo anh ta ra cửa chạy tới cửa hàng tiếp theo.
Hai người tay xách nách mang đầy đồ, trước tiên đi mua đồng hồ đeo tay cho nam giới, rồi lại đi xem trang sức cho nữ giới. Con mắt của Tiểu Tống rất tinh tường, gu thẩm mỹ của anh ta luôn đi trước người thường một cách khác biệt, vì vậy những món anh ta chọn ngay cả Chu Mỹ Tây cũng thấy rất xiêu lòng.
Giá cả cũng khiến cô đau tim.
Sau khi chọn xong đồ, Chu Mỹ Tây sắp xếp vào bảng biểu, đính kèm ảnh gửi cho trưởng phòng, trưởng phòng trả lời trong một giây: Cứ gửi thẳng cho Lăng tổng là được.
Chu Mỹ Tây lập tức chuyển tiếp cho Lăng Nguyệt, họ vẫn còn ở trung tâm thương mại chưa đi, chính là vì sợ Lăng Nguyệt có gì cần bổ sung.
Họ đợi trong xe chưa đến mười phút thì Lăng Nguyệt gọi lại, là gọi thẳng cho Chu Mỹ Tây. Cô bật loa ngoài, cùng Tiểu Tống nghe điện thoại: "Lăng tổng."
"Ừm, những món khác đều không có vấn đề gì, chỉ là bộ trang sức của Hứa tổng nhỏ quá." Giọng Lăng Nguyệt mang theo chút ý cười tùy ý: "Đến lúc đó bà ấy chắc chắn sẽ chê."
Hứa tổng chính là dì út của Lăng Nguyệt.
"Không có bộ nào lớn hơn đâu ạ." Tiểu Tống giải thích ở bên cạnh: "Lớn hơn nữa phải đợi hàng về, cũng không chắc chắn khi nào mới có."
"Vậy đổi sang túi xách đi."
"Túi xách vừa nãy có ưng một cái, nhưng cửa hàng yêu cầu mua kèm hàng, chúng tôi không mua được."
"Cứ đọc số của tôi thử xem, nếu không được tôi sẽ gọi điện nói chuyện."
"Vâng vâng ạ." Tiểu Tống vội vàng đáp lời.
Thế là hai người họ lại vênh váo quay lại cửa hàng, Tiểu Tống còn nhìn nhân viên bán hàng (SA) kia bằng nửa con mắt mà đọc ra số điện thoại của Lăng Nguyệt. Quản lý của họ đứng ngay bên cạnh, nghe thấy dãy số này còn chưa cần tra hệ thống đã lập tức bảo nhân viên SA kia đi lấy hàng.
Chỉ là lúc thanh toán có hơi ngượng ngùng, thẻ tín dụng của cả Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống đều không quẹt ra nổi một xu nào nữa.
Đành phải gọi điện cho Lăng Nguyệt lần nữa, đối phương rất nhanh gọn chuyển khoản qua cho họ thanh toán.
Trên đường về công ty, Lăng Nguyệt lại gửi một tin nhắn thoại qua, nói: "Đồ của Hứa tổng cứ đưa cho tôi là được, những món khác các cậu giúp tôi gửi đi theo địa chỉ trên bảng, tranh thủ gửi trước Tết Dương lịch là được, vất vả rồi."
Tiểu Tống nghe xong lập tức xị mặt ra.
Chu Mỹ Tây không khỏi thấy buồn cười: "Bình thường nói mê mẩn, thích đến thế nào, hễ bảo cậu làm việc là lại khó chịu. Nếu anh ấy thật sự là bạn trai cậu thì chẳng phải ngày nào cũng cãi nhau à?"
"Nếu ảnh là bạn trai tôi mà dám kêu tôi làm việc không trả tiền thử xem?" Tiểu Tống hừ một tiếng, mặt mày đầy vẻ bất mãn: "Đây có phải việc của chúng ta đâu, nhận lương một nơi lại phải làm thêm việc, ai mà chịu? Chung Kỳ lại còn là cái người chẳng làm gì cả."
Chung Kỳ chính là trưởng phòng của họ.
Chu Mỹ Tây không muốn nói xấu sếp, vội lái sang chuyện khác: "Vậy quà cho nam cậu đưa, quà cho nữ tôi đưa nhé?"
Tiểu Tống lúc này mới miễn cưỡng hài lòng: "Thôi được."
Họ quay lại công ty, chia quà trước xe của Tiểu Tống, sau đó lại tức tốc lên lầu làm việc, cuối cùng cũng khống chế được thời gian tăng ca dưới một tiếng đồng hồ.
Lúc vội vàng chạy tới nhà hàng thì mặt cô bạn thân đã sa sầm cả lại.
Chu Mỹ Tây phải dỗ dành mấy phút, lại lấy ra chai nước hoa tiện thể mua ở trung tâm thương mại hôm nay tặng cô ấy coi như quà Giáng Sinh, cô ấy mới nguôi giận.
Tô Thuyên đã gọi món sẵn từ trước, thấy Chu Mỹ Tây xuất hiện ở cửa nhà hàng liền bảo phục vụ mang món lên, vì vậy cô vừa ngồi xuống, phục vụ đã bưng món khai vị tới, còn giúp họ mở rượu vang đỏ.