Triệu Tê không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn y chằm chằm.
Do vận động quá mạnh, Dung Đường lại ho khan, “Khụ khụ… Hoàng thượng…”
“Ưm ưm ưm!”
Dung Đường ghé sát tai cậu, thấp giọng nói: “Nói cho ta biết, ngươi đã ngủ với bao nhiêu người rồi?”
Vì thiếu dưỡng khí, mặt Triệu Tê đỏ bừng lên, cậu ra sức lắc đầu tỏ ý mình vô tội.
Đừng nói là ta, ngay cả cái thân thể của cẩu Hoàng đế này, có ngủ được với ai đâu chứ?!
“Ngươi bẩn thỉu như thế, ta còn thấy buồn nôn thay ngươi.”
“Ưm ưm ưm……”
Triệu Tê giãy giụa dữ dội, Dung Đường dùng chút sức lực cuối cùng để ghì chặt cậu, mồ hôi thấm ướt trán, y cất giọng lạnh lẽo:
“Hay là… cắt bỏ chỗ bẩn nhất trên người ngươi đi? Khụ khụ… Cũng xem như giúp Hoàng thượng tẩy sạch ô uế.”
Không được!
Đó là long mạch mà trẫm vất vả lắm mới có thể dựng lại được!
Người đâu! Mau có người đến đây! Long châu của trẫm sắp bị bóp nát rồi a a a!
"Rầm!"
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy mạnh từ bên ngoài, một nam tử khoác áo đen bước nhanh vào, thấy hai người đang giằng co trên giường, hắn hơi nhướng mày, chậm rãi nói:
“Ồ? Xem ra bản tướng đến không đúng lúc rồi.”
Nghe thấy tiếng động, tay của Dung Đường hơi nới lỏng, Triệu Tê nhân cơ hội giải cứu cái miệng của mình:
“Không không không, thừa tướng tới đúng lúc lắm! Thừa tướng mau cứu trẫm, trẫm sắp bị đè chết rồi…”
Tiêu Thế Khanh bước đến bên bàn, vén vạt quan phục rồi ngồi xuống, dáng vẻ nhàn nhã, thong dong. Hắn tự rót cho mình một chén trà, ung dung nói:
“Thần không hiểu ý của Hoàng thượng. Hiện giờ Hoàng thượng đang cùng mỹ nhân trên giường, chim hót vờn hoa, còn có gì cần thần cứu?”
Triệu Tê muốn khóc mà không có nước mắt:
“Ngươi mù à! Không thấy Dung Đường đang khống chế trẫm, không cho trẫm động đậy sao? Đây mà là chim hót vờn hoa cái gì!”
Tiêu Thế Khanh liếc nhìn Triệu Tê, ánh mắt lại rơi xuống người Dung Đường, vẻ mặt như đang xem kịch vui:
“Không thấy.”
Dung Đường đối diện với ánh mắt của Tiêu Thế Khanh, đôi mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đè lên Triệu Tê.
Triệu Tê từ bỏ việc cầu cứu Tiêu Thế Khanh, bèn hét lên:
“Người đâu!”
Thị vệ canh bên ngoài lập tức tràn vào, tay đặt trên chuôi đao:
“Hoàng thượng?”
“Mau kéo Dung công tử xuống khỏi người trẫm!”
“Tuân lệnh!” Một tên thị vệ bước lên phía trước, nhưng Tiêu Thế Khanh chỉ hơi liếc hắn một cái, người kia lập tức khựng lại, ngoan ngoãn đứng sau lưng thừa tướng, không dám nhúc nhích.
Triệu Tê: “…”
Làm hoàng đế mà thảm quá đi mất, đám người trong cung ngoài mặt thì cung kính nghe lệnh cậu, nhưng trong lòng thì lời của thừa tướng mới là thánh chỉ thật sự.
Tiêu Thế Khanh nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: