"Lão Giang."
Giang Đức Hải khựng lại, "Hoàng thượng đang gọi nô tài ạ?"
"Ừm, ngươi tập hợp hết hai mươi lăm người đó lại cho trẫm xem."
Rất nhanh chóng, hậu cung của cẩu Hoàng đế đã tập hợp đầy đủ. Triệu Tê cầm một cành cây trong tay, ra lệnh bọn họ xếp thành năm hàng theo thứ tự từ cao xuống thấp.
Nói đi cũng phải nói lại, cẩu Hoàng đế có một điểm mạnh duy nhất chính là có mắt thẩm mỹ tốt. Tất cả đều là mỹ nhân, mỗi người một vẻ, nhan sắc không thua kém minh tinh hàng đầu của giới giải trí hiện đại. Hơn nữa, mỗi người còn có một chút tài nghệ, có thể lập tức ra mắt làm nhóm idol cũng không thành vấn đề.
Triệu Tê chợt lóe lên một ý tưởng, đám người này có khi thật sự có thể tận dụng.
"Khoan đã, sao thiếu mất một người?" Triệu Tê nhíu mày, "Dung Đường đâu? Sao không thấy hắn?"
Giang Đức Hải: "Bẩm Hoàng thượng, công tử Dung gia không khỏe, không thể đến được."
Bệnh của mỹ nhân ốm yếu lại nặng thêm rồi?
Triệu Tê đứng dậy: "Trẫm tiện đường đi thăm hắn một chút."
Giang Đức Hải hỏi: "Hoàng thượng, vậy còn các mỹ nhân này…"
"À, đúng rồi." Triệu Tê hắng giọng, bắt đầu bài phát biểu: "Trẫm đã hứa với Thái hậu, phải thanh tâm quả dục, dưỡng thân một thời gian, nên dạo này ít lui tới hậu cung. Các ngươi cứ an phận, rảnh rỗi thì đọc sách, rèn luyện thân thể đi."
Các mỹ nhân cúi đầu, lén lút trao đổi ánh mắt khó hiểu.
"Giang Bảo Nhi."
Giang Bảo Nhi lập tức tiến lên: "Bảo Nhi có mặt!"
"Dẫn mọi người chạy mười vòng quanh ngự hoa viên, chạy xong thì giải tán."
Giang Bảo Nhi tưởng mình nghe nhầm: "Hoàng thượng muốn chúng thần… chạy bộ?"
"Thân thể là vốn liếng. Nếu các ngươi cũng giống như Dung Đường, trở thành mấy cái bình thuốc, trẫm mới dày vò chút đã không chịu nổi, vậy trẫm giữ các ngươi lại làm gì?"
Dạy dỗ xong đám mỹ nhân hậu cung, Triệu Tê đi đến Túy Thư Trai.
Cung nữ ở Túy Thư Trai báo lại: "Bẩm Hoàng thượng, công tử Dung gia hiện đang nghỉ ngơi."
Triệu Tê: “Biết rồi, các ngươi lui xuống đi. Thị vệ canh giữ ngoài cửa, trẫm vừa gọi thì nhất định phải lập tức vào ngay.” Cậu rất sợ chết, đối với Dung Đường, một kẻ có tiền án, cậu không thể không đề phòng.
“Tuân lệnh.”
Vừa bước vào trong phòng, Triệu Tê liền ngửi thấy một mùi thuốc nhàn nhạt. Sau tấm bình phong là một mỹ nhân đang say ngủ. Dung Đường nhắm mắt, hàng mi dài, dày như cánh quạt, gương mặt tuấn tú như ngọc, tựa như tiên quân giáng trần. Đáng tiếc, vị tiên quân này đã bị thù hận làm vấy bẩn, bên ngoài lạnh lùng như ánh trăng, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến một trăm cách để hành hạ cẩu Hoàng đế.
Triệu Tê đứng bên cạnh nhìn y, thầm nghĩ: Trẫm không muốn gϊếŧ ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện hại trẫm nữa. Hòa giải có được không?