Rốt Cuộc Ai Là Cha Của Long Thai Trong Bụng Trẫm

Chương 20: Trẫm sao nỡ trách các mỹ nhân phạm sai lầm, là trẫm đã cho họ quá nhiều tự do rồi

Lời tác giả:

Tiêu Thừa tướng: Thấy tiểu Hoàng đế này chưa? Bổn tướng có chọc khóc cũng không cho ngươi!

Dung Đường: "Ta là tâm can bảo bối của hắn." (cười mỉm)

Tiêu Thừa tướng: "Bổn tướng và Tiểu Hoàng đế có hôn ước từ bé."

Dung Đường: "Ta là tâm can bảo bối của hắn." (cười mỉm)

Tiêu Thừa tướng: "Bổn tướng là đệ nhất mỹ nam Đại Tĩnh."

Dung Đường: "Ta là tâm can bảo bối của hắn." (cười mỉm)

Tiêu Thế Khanh và Thái hậu bận rộn vì giang sơn Đại Tĩnh, còn Triệu Tê thì tiếp tục ru rú trong tẩm cung làm một con cá mặn. Chỉ tiếc rằng, cá mặn cũng có nỗi khổ của cá mặn.

Triệu Tê "phụt" một tiếng, nhổ hạt nho trong miệng ra, "Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa?"

Giang Đức Hải run rẩy, "Vừa rồi Thái y viện báo tin, nói… nói Vương cô nương đã mang thai hai tháng."

Triệu Tê cau mày, "Vương cô nương là ai?"

Giang Đức Hải: "Vương cô nương là danh kỹ Hoài Nam mà Hoàng thượng đã mang về cung khi tuần du Giang Nam."

Triệu Tê: "Ý ngươi là, trẫm bị cắm sừng?"

Giang Đức Hải run cầm cập dâng trà lên, "Hoàng… Hoàng thượng, xin người uống trà hạ hỏa."

Triệu Tê cúi đầu nhìn mấy lá trà xanh biếc lơ lửng trong chén, cảm thấy bản thân bị xúc phạm. Vậy mà cậu lại bị cắm sừng bởi hai người tình chưa từng gặp mặt. Thật lòng mà nói, cảm xúc lúc này của cậu vô cùng phức tạp.

Tên cẩu Hoàng đế kia biết rõ mình bất lực, thế mà vẫn cứ nuôi cả đống mỹ nhân, cả nam lẫn nữ đều giữ lại, chẳng phải là tự rước sừng về đội sao?

Trẫm sao nỡ trách các mỹ nhân phạm sai lầm, là trẫm đã cho họ quá nhiều tự do rồi.

Triệu Tê thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn duy trì hình tượng cẩu Hoàng đế, lạnh lùng nói: "Ở đâu? Con tiện nhân đó ở đâu!"

"Hiện đang bị giam trong lãnh cung, chờ Hoàng thượng xử lý."

"Lấy đại bảo kiếm của trẫm ra," Triệu Tê xắn tay áo, "Đi!"

Xét theo hình tượng của cẩu Hoàng đế, Triệu Tê nghĩ rằng cô nàng họ Vương kia vừa thấy mình chắc chắn sẽ khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống cầu xin tha mạng. Nhưng thực tế, điều nàng ta làm lại khiến cậu sốc toàn tập.

Có lẽ vì biết mình khó thoát khỏi cái chết, trước khi chết, Vương cô nương vẫn muốn ăn miếng trả miếng, nàng ta chỉ thẳng vào mặt Triệu Tê mà mắng:

"Cẩu Hoàng đế! Ngươi ép ta vào cung, nhưng lại chưa từng động vào ta, chẳng lẽ ta phải thủ tiết cả đời cho ngươi à? Ngươi đáng bị cắm sừng! Người đàn ông kia tốt hơn ngươi một nghìn lần, một vạn lần! Ta cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn!"

Triệu Tê: "……"

"Mau," Giang Đức Hải chỉ vào Vương cô nương, "Mau bịt miệng ả lại!"

"Không cần." Triệu Tê khoanh tay, lạnh lùng nhìn, "Cứ để nàng ta nói."

Cô gái này đúng là dũng sĩ! Suy nghĩ thật khác biệt! Chỉ làm nhân vật qua đường trong truyện quả thực quá lãng phí tài năng.