Cậu quyết định giãy giụa một chút, hỏi: "Có thể không thành thân không?"
"Không thành thân, ai sinh Hoàng tử cho Hoàng thượng?" Tiêu Thế Khanh hờ hững nói, "Hoàng thượng tự sinh à?"
Mí mắt Triệu Tê giật giật: "Ý trẫm là hoãn lại vài năm. Nếu trẫm không nhầm, Thừa tướng năm nay hai mươi ba đúng không? Thừa tướng còn chưa cưới vợ, trẫm gấp làm gì?"
Tiêu Thế Khanh nhìn cậu đầy ẩn ý: "Hoàng thượng muốn hoãn mấy năm?"
Triệu Tê suy nghĩ một chút, thử đưa ra bốn ngón tay: "Bốn năm?"
"Có thể."
Triệu Tê mừng rỡ ngoài mong đợi, không ngờ tên gian thần này lại dễ nói chuyện như vậy. "Thật không? Vậy ngươi có thể giúp trẫm khuyên mẫu hậu, để bà ấy cũng đồng ý cho trẫm hoãn lập hậu không?"
"Không thể."
Triệu Tê: ??
Ngươi đang đùa trẫm đấy à?!
"Thái hậu sẽ không đồng ý." Tiêu Thế Khanh ung dung nói, "Bốn năm quá dài, ai biết đến lúc đó Hoàng thượng có tái phát bệnh cũ hay không, long mạch có suy yếu nữa không."
Triệu Tê: "……"
Nhịn đi, không thể tức giận! Trẫm là Hoàng đế, dù có tức cũng phải giấu trong lòng, không thể để gian thần cười nhạo.
Cậu hiểu rõ đạo lý này, nhưng không nhịn được!
Triệu Tê hít sâu một hơi, hung hăng nói: "Tiêu Thế Khanh, ngươi đừng tưởng có Thái hậu chống lưng thì trẫm không làm gì được ngươi! Ngươi không biết thủ đoạn của trẫm độc ác đến mức nào sao?!"
"Thần thực sự không biết." Tiêu Thế Khanh nhếch môi, "Hoàng thượng có thể cho thần thấy thử không?"
Triệu Tê trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không làm gì được. Nói trắng ra, cậu chính là một Hoàng đế bù nhìn, mà những kẻ quyền thần như Tiêu Thế Khanh căn bản chẳng sợ cậu. Điều duy nhất khiến cậu khác với các Hoàng đế bù nhìn khác chính là, người nắm quyền, Thái hậu là mẹ ruột hết mực cưng chiều cậu. Nhưng nghĩ đến lời Thái hậu nói mấy ngày trước, Triệu Tê hoài nghi rằng nếu cậu cãi nhau với Tiêu Thế Khanh, Thái hậu chắc chắn sẽ đứng về phía Tiêu Thế Khanh.
Triệu Tê siết chặt nắm đấm, hỏi: "Thừa tướng còn bao nhiêu tấu chương cần xem?"
Tiêu Thế Khanh nâng cằm về phía đống tấu chương chất cao như núi: "Nhờ phúc Hoàng thượng, tất cả chỗ này."
Triệu Tê vươn tay cầm lấy l*иg chụp của đèn cung đình trên bàn, rồi mạnh mẽ thổi vào ngọn nến đang chập chờn, khiến ánh sáng trong phòng và cả khuôn mặt Tiêu Thế Khanh tối sầm lại.
"Thấy cái l*иg đèn này không? Trẫm vứt đi cũng không cho ngươi! Xem ngươi còn đọc tấu chương thế nào!" Nói xong, cậu ôm chặt cái l*иg đèn, nghênh ngang rời đi.
Tiêu Thế Khanh: "……"
Tiêu Thế Khanh ngồi yên một lát, rồi nói: "Người đâu."
Một ám vệ xuất hiện: "Thừa tướng."
Tiêu Thế Khanh hứng thú nói: "Đi điều tra xem gần đây Hoàng thượng đã làm gì, nói gì, ăn gì, gặp những ai."
"Rõ."
"Còn nữa, mang một cái l*иg đèn khác đến."