Triệu Đồng bị thương rời kinh, trước khi đi còn bất chấp nguy hiểm tính mạng để gặp Dung Đường một lần. Chính lúc ấy, hắn đã đưa cho Dung Đường loại thuốc độc kia.
Triệu Đồng nói: “Dung huynh, ta biết, để huynh lấy sắc hầu người, còn khó chịu hơn cả gϊếŧ huynh. Nhưng ta mong huynh có thể đợi, đợi ta quay lại. Nhưng nếu huynh thực sự không chịu nổi nữa… Thì hãy giữ lấy thuốc này.”
Dung Đường vô cùng cảm động, đáp: “Ta sẽ đợi ngươi.”
Lúc đó, Triệu Tê đứng bên xem cảnh này: ???
"Tình huynh đệ của các ngươi thời xưa, ta thật sự không hiểu nổi."
Triệu Tê đầy tự tin: “Nhìn phản ứng của ngươi, trẫm đoán đúng rồi.”
“Sai rồi.”
“Hả?” Triệu Tê trợn mắt há mồm, “Không thể nào!” Rõ ràng trong sách viết như vậy mà!
Dung Đường thản nhiên nói: “Hoàng thượng đã xác định rồi, vậy cần gì phải hỏi ta nữa.”
Lúc này Triệu Tê mới nhận ra mình suýt bị Dung Đường dắt mũi, bèn trêu chọc: “Ngươi và Hoài vương tình cảm thật sâu đậm. Nếu trẫm thả ngươi ra khỏi cung, chắc chắn ngươi chẳng về nhà đâu, mà thu dọn hành lý chạy thẳng đến Bắc địa tìm hắn, đúng không?”
Dung Đường nhìn cậu, chậm rãi nói: “Nhưng hoàng thượng sẽ không thả ta đi.”
Nói không sai. Triệu Tê không thể để Dung Đường đến bên cạnh Triệu Đồng, trừ khi cậu muốn chết sớm hơn. Thật ra, nếu muốn củng cố ngôi vị hoàng đế, cách tốt nhất là gϊếŧ Dung Đường ngay lập tức, sau đó nhân lúc Triệu Đồng chưa phát triển đầy đủ, kinh tế còn lạc hậu, liền phái thích khách trừ khử hắn.
Nhưng Triệu Tê chẳng qua chỉ xuyên vào vai bạo quân, chứ không thực sự là bạo quân. Dung Đường hay Triệu Đồng đều là nhân vật chính trực, lòng mang thiên hạ, tài năng xuất chúng, cậu thực sự không ra tay được.
“Đúng vậy, trẫm sẽ không thả ngươi đi.” Triệu Tê nói.
Dung Đường khẽ nhắm mắt lại, hỏi: “Vì sao?”
Triệu Tê mở to mắt, thản nhiên nói dối: “Vì trẫm thích ngươi.”
Có lẽ đã nói chuyện quá lâu, thể lực Dung Đường bắt đầu cạn kiệt. Y tái nhợt như tờ giấy, môi không còn chút huyết sắc: “Mỹ nhân thiên hạ có đến hàng vạn, vì sao hoàng thượng cứ chấp niệm với ta?”
“Vì ngươi đẹp.”
Dung Đường khẽ cười, “Đẹp ư… Ai cũng nói, Tiêu Tể tướng là đệ nhất mỹ nam tử của Đại Tĩnh, sao hoàng thượng không đi thích hắn?”
Vì đây là cốt truyện. Tác giả đã định sẵn như vậy rồi.
“Đương nhiên, trẫm không chỉ thích khuôn mặt của ngươi.” Triệu Tê bịa chuyện, “Ngươi viết văn rất hay, trẫm cực kỳ thích.”
Dung Đường cụp mắt, nhẹ giọng: “Ồ.”
Triệu Tê nghẹn họng: “Suốt ngày chỉ biết ‘ồ’! Trẫm không cho phép ngươi nói ‘ồ’ nữa!”
Dung Đường lại ho, mà một khi ho là không ngừng được. Triệu Tê sợ y ho đến mức rớt cả phổi ra ngoài, bèn sai người đưa y về nghỉ ngơi. Sau đó, cậu đi đến Minh Thụy cung, nơi Giang Bảo Nhi đang ở.