Sổ Tay Tiến Hóa Bệnh Tâm Thần

Chương 19

"Tôi đã chuyển nhà bốn năm lần rồi, không ngờ vẫn bị tìm thấy." Đàm Nghĩa Viễn phun ra một làn khói, rõ ràng khuôn mặt không già, nhưng thần sắc lại đặc biệt mệt mỏi, trong mắt tràn đầy nỗi u sầu.

"Lần này là tôi liên lụy đến cô, bọn họ không nói lý lẽ đâu, nhất định sẽ đến trả thù cô."

"Vậy tại sao anh lại rời bang?" Yến Hàm Xuyên hỏi.

Đàm Nghĩa Viễn không biết nghĩ đến điều gì, nét mặt bỗng dịu dàng hẳn: “Trước đây tôi thấy đánh đấm chém gϊếŧ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tranh giành đấu đá rất oai phong, mỗi ngày hô hào khẩu hiệu phản tài phiệt, cứ như mình là anh hùng. Sau này tôi mới thấy, sống tốt cuộc sống của mình mới là anh hùng thực sự."

Anh ta cười khổ một tiếng: “Tôi quen biết bà chủ của Luân Hồi, nhờ cô ấy làm trung gian nói với lão đại Hắc Trảo Bang một tiếng, bảo bọn họ đừng làm phiền cô."

Yến Hàm Xuyên: "Chu Ân không thể giải quyết rắc rối của anh sao?"

Đàm Nghĩa Viễn: "Đây không giống nhau, Hắc Trảo Bang rất hà khắc với kẻ phản bội."

Đàm Nghĩa Viễn lại ho khan hai tiếng, dập tắt thuốc lá, ném vào thùng rác bị đổ: “Dù sao cũng cảm ơn cô."

Nói xong, anh ta lại lê chân quay lại, nhìn hướng đi là đến quán bar Luân Hồi.

Yến Hàm Xuyên có chút muốn gọi anh ta lại, dù sao nàng cũng không sợ đánh nhau, cùng liều mạng giải quyết hết cũng được. Nhưng nghĩ lại, cứ cách vài ngày lại có người đến gây chuyện, quả thật rất phiền phức.

Nàng không hứng thú với Đàm Nghĩa Viễn đến mức muốn nhúng tay vào chuyện này, lúc này cũng không có ý định nổi hứng nhất thời, bốc đồng xen vào.

Yến Hàm Xuyên đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, quyết định gạt chuyện này sang một bên, tập trung vào việc ăn đồ nướng của mình.

Cá nướng của quán này được xếp hạng ba trong khu thương mại, thật sự không thể bỏ lỡ.

Yến Hàm Xuyên vui vẻ ăn một bữa no nê, thịt nướng cay mặn, thơm phức mỡ, kèm theo bia lạnh vị mạch nha đậm đà. Xung quanh là tiếng cụng ly thủy tinh giòn tan cùng tiếng cười nói ồn ào.

Nàng từ chối vài người đến bắt chuyện, ăn táo caramel như món tráng miệng cuối cùng. Trên đường về, ma xui quỷ khiến lại rẽ vào một tiệm bánh ngọt, mua một phần bánh pudding mang đi.

Ngày hôm sau, nàng lại đến quán bar, lại thấy cặp đôi cãi nhau hôm trước, giờ đang ngồi hôn nhau ngọt ngào.

"Uống gì?" Ông chủ Chu Ân lắc lư đi tới, khuyên tai dài chạm xương quai xanh, phản chiếu ánh đèn trên trần nhà.

"Tùy ý." Yến Hàm Xuyên nói: “Nhưng phải ngon."

"Không thành vấn đề." Chu Ân búng tay, lấy một chai cổ cao từ trên giá rượu xuống. Chất lỏng màu hồng phấn quá đặc, dính trên thành chai, giống như màu nước loang ra.

"Không ngờ cô lại có thể đánh nhau hơn vẻ ngoài nhiều, không cần lắp nghĩa thể mà cũng có thể hạ gục người ta." Chu Ân vừa pha chế vừa nói: “Nhưng mà cũng đúng thôi, dù sao cũng là Alpha."

"Sao anh biết?" Yến Hàm Xuyên có chút kinh ngạc.

Phần lớn Alpha đều có thân hình cường tráng, cơ bắp rõ ràng. Cơ thể này trông rất bình thường, thậm chí có phần gầy yếu, ngoại trừ chiều cao khá nổi bật ra thì không có điểm nào giống Alpha cả.

Chu Ân khịt mũi cười: “Chỉ có Alpha mới không dùng thuốc ức chế tin tức tố."

Tin tức tố, thì ra là vậy.

Yến Hàm Xuyên vẫn chưa có nhận thức tốt về việc trên người mình có thêm một cơ quan vô hình. Tin tức tố của nàng tự động chuyển hóa thành mùi nước hoa.

Người có tin tức tố giống như người xịt nước hoa, người không có tin tức tố giống như người không xịt nước hoa. Trong trường hợp cả hai đều có, nàng phải mất một lúc mới có thể phân biệt được đâu là tin tức tố tự nhiên, đâu là hương thơm nhân tạo.