Sổ Tay Tiến Hóa Bệnh Tâm Thần

Chương 18

Trong thế giới mà nội tạng có thể tùy ý thay thế bằng máy móc này, đại đa số mọi người đều có thói quen hút thuốc, bao gồm cả trong con hẻm nhỏ lúc cô đến, mười người thì có sáu người đang phì phèo khói thuốc.

Xem ra quán bar này cũng không đơn giản.

Nhưng những điều này, đều không liên quan đến cô. Yến Hàm Xuyên vừa uống rượu vừa lén nghe đôi tình nhân bàn bên cạnh cãi nhau, đã cãi đến chuyện người yêu cũ của người yêu cũ của người yêu cũ rồi, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cô trải qua một khoảng thời gian thư thái trong quán bar, trên đường về định tìm thêm chút đồ nướng. Đang đi theo hướng dẫn thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau.

Yến Hàm Xuyên: Tôi không phải người tự chuốc phiền phức.

Sau đó, cô rẽ qua góc đường, thấy người đàn ông mặt mày ủ rũ kia đang bị bốn người vây đánh, miễn cưỡng chống đỡ không bị ngã gục, nhưng nhìn trạng thái anh ta thỉnh thoảng bị ăn một đấm thì e rằng cũng không chống đỡ được bao lâu.

Cô đứng xem hơi lâu, một người đàn ông tóc dựng đứng như nhím quay đầu lại trừng mắt lạnh lùng với Yến Hàm Xuyên: “Đừng nhiều chuyện, cút nhanh!"

Yến Hàm Xuyên đặt hộp táo kẹo xuống, nghiêm túc nói: "Tôi vốn không định xen vào."

------------

Chiếc hộp đựng táo kẹo được Yến Hàm Xuyên đặt trịnh trọng xuống một chỗ xi măng trông còn sạch sẽ ven đường. Sau đó, cô xắn tay áo lên, nắm lấy nắm đấm đang lao tới của gã tóc nhím, vặn ngược lại. Tiếng xương gãy răng rắc vang lên rõ mồn một.

Gã tóc nhím hét lên thảm thiết, ánh mắt hung dữ, cánh tay kim loại còn lại vung về phía cánh tay cô. Yến Hàm Xuyên buông tay, lách người ra sau lưng hắn, giơ chân lên đá thẳng một cú.

Rầm một tiếng.

Gã tóc nhím đυ.ng đổ thùng rác, ngã lăn quay trong đống rau củ xương cá, bất tỉnh nhân sự.

Vài người còn lại thấy vậy, cầm dao xông lên, cũng bị Yến Hàm Xuyên gọn gàng giải quyết, nằm la liệt trên mặt đất.

Cô còn cố ý nương tay, không muốn gây ra án mạng.

Người đàn ông mặt mày ủ rũ bị vây đánh ho ra hai ngụm máu, vịn tường đứng dậy, giọng khàn khàn nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, tôi không phải giúp anh." Yến Hàm Xuyên chỉnh lại quần áo, quay người nhặt hộp táo kẹo lên.

Cô lách qua chướng ngại vật trên mặt đất, tiếp tục đi về phía quán đồ nướng.

"Đợi, đợi đã!"

Người phía sau lau máu trên mặt, lê chân đuổi theo, đôi lông mày rối bù nhếch lên một bên: “Cô không biết bọn họ là ai sao?"

Yến Hàm Xuyên mặt không cảm xúc: “Bọn họ là ai thì liên quan gì đến tôi."

Người này lại bày ra vẻ mặt sầu khổ, trông như đang nợ mấy trăm vạn: “Bọn họ là người của Hắc Trảo Bang, cô đã giúp tôi, sẽ bị bọn họ để ý, chắc chắn sẽ đến tìm cô gây phiền phức."

"Người của Hắc Trảo Bang thù dai, sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

Yến Hàm Xuyên tỏ vẻ không hề lo lắng, cô dừng bước, im lặng nhìn người đang thở ngắn than dài này một lúc, đột nhiên có chút hứng thú, hỏi: "Vậy tại sao bọn họ lại nhắm vào anh?"

"Tôi tên là Đàm Nghĩa Viễn." Anh ta vừa nói, vừa móc từ trong túi áo ra một hộp thuốc lá, đưa cho Yến Hàm Xuyên. Thấy cô không động đậy, liền rút lại, tự mình lấy ra một điếu châm lửa: “Trước đây cũng là người của Hắc Trảo Bang, sau đó không làm nữa."

"Vào Hắc Trảo Bang rồi thì chỉ có chết, không có chuyện rời bang, sau khi tôi rời đi, bọn họ coi tôi là kẻ phản bội, muốn bắt tôi về trị tội."