Xuyên Qua Thành Yêu Đao Của Nam Chủ

Chương 7

Cố Đàn Hương vì Mục Thiên Phong chuẩn bị một nghi thức đưa tiễn long trọng, còn hữu nghị mời hai vị gia chủ của Sơn Nam Thành láng giềng tham gia.

“Cố Đàn Hương đáng chết!”

Lưu gia chủ một quyền đấm nát chiếc bàn gỗ trước mặt, “Ngươi chẳng phải nói dạy dỗ bọn chúng dễ như trở bàn tay sao?”

“Hiện tại người Sơn Bắc Thành đã leo lên được Vũ Văn Tông rồi.”

“Chúng ta làm thế nào được?”

“Đối đầu với Vũ Văn Tông sao?”

Kiều gi chủ cười lạnh một tiếng, không chút khách khí rút vũ khí ra đối diện Lưu gia chủ.

“Nói nhảm cái gì, nếu ngươi thông minh hơn chút, cũng không đến nỗi để một mình ta nghĩ cách.”

“Dù sao tin tức đã truyền ra rồi, kẻ muốn Thần Khí tự nhiên sẽ đi dạy dỗ hắn, chúng ta Sơn Nam Thành cứ xem kịch là được.”

Lưu gia chủ nghĩ đi nghĩ lại, quả thật có lý, ông ta oán trách nói: “Sao ngươi không nói sớm, hại ta lo lắng suýt chết.”

Kiều gia chủ huyết áp tăng vọt, trực tiếp xông lên, cùng Lưu gia chủ đánh nhau.

……

Trong sự đưa tiễn vui vẻ của tu sĩ Sơn Bắc Thành, Mục Thiên Phong mang theo hành lý, ôm đại đao của mình hướng về Vũ Văn Tông xuất phát.

Trải qua mười ngày không ngừng nghỉ, Mục Thiên Phong rốt cuộc cũng đến Vũ Văn Thành.

Theo yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Tịnh, Mục Thiên Phong từ bỏ ý định ngủ dưới đất ngoài thành, tìm một khách điếm trong thành để nghỉ ngơi.

Mục Thiên Phong nhắm mắt, ngồi xếp bằng trên ghế tu luyện.

Thẩm Tịnh thì đang ngâm mình trong một thùng nước, chán nản thổi bong bóng.

Một đêm trôi qua, Mục Thiên Phong đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất, hắn mang theo thanh đại đao vẫn còn mơ hồ, trực tiếp đi đến trước cửa Vũ Văn Tông.

“Người nào đến? Có việc gì?”

“Ta đến tham gia tuyển chọn đệ tử.”

Mục Thiên Phong lấy ra một cái lệnh bài.

Đệ tử dẫn đường liếc nhìn qua, chỉ vào đội ngũ ngắn bên phải, “Tốt, ngươi vào hàng chỗ đó đi.”

“Đa tạ.”

Mục Thiên Phong đi vào bên phải, yên lặng xếp hàng.

Chờ Thẩm Tịnh tỉnh lại, hắn đã lên đến lôi đài.

Tình huống gì vậy!

Hiện trường đã đánh nhau rồi, các tu sĩ cũng không phải chỉ đơn giản điểm đến thì dừng, mà là liều mạng gϊếŧ người.

Trên lôi đài thịt nát máu me tung tóe.

Mà Mục Thiên Phong thì bị mười người vây quanh.

“Đây là điều kiện cần thiết để gia nhập Vũ Văn Tông, chỉ có người thành công trụ lại trên lôi đài mới có thể gia nhập Vũ Văn Tông.”

Mục Thiên Phong xoay chuyển cổ tay, hắn liếʍ môi, ánh mắt tràn ngập khát vọng chiến đấu mãnh liệt.

“Ngươi lẩm bẩm cái gì đấy? Thứ tạp chủng hèn hạ.”

Tên tu sĩ cầm đầu vung vũ khí hung hăng chém về phía Mục Thiên Phong, chín người còn lại vây quanh tiến lên, quyết không cho Mục Thiên Phong có cơ hội trốn thoát.

Mục Thiên Phong nắm chặt đại đao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, vung đao chém đứt vũ khí của tên cầm đầu, theo lực chém đứt cánh tay gã, sau đó đá gx xuống lôi đài.

“Xoẹt.”

Đám lâu la còn lại bị một đao hất văng, nằm trên đất không thể động đậy.

Lúc này trên lôi đài chỉ còn lại một mình Mục Thiên Phong.

“Sao lại yếu như vậy?”

Mục Thiên Phong vốn đang chờ đợi một trận đại chiến, thu hồi đại đao, ánh mắt nghi hoặc.

Đừng nói Mục Thiên Phong, Thẩm Tịnh cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Đám lâu la này còn không bằng bọn cướp mà họ gặp trên đường đi.

“Chúc mừng nhé, ngươi bây giờ đã là ngoại môn đệ tử của Vũ Văn Tông, cầm lấy lệnh bài của ngươi, ghi lại thông tin xong sẽ có người đến tìm các ngươi.”

Đệ tử dẫn đường bĩu môi, ném ra một khối lệnh bài một cách chiếu lệ.

Mục Thiên Phong nhận lấy lệnh bài, cau mày, “Vậy là kết thúc rồi sao?”

Đệ tử dẫn đường trợn trắng mắt: “Bằng không ngươi muốn thế nào?”

“Để ngươi vẻ vang mà vào Vũ Văn Tông, ngươi còn chưa đủ sao?”

“Nếu ngươi chưa đánh đủ, có thể qua bên kia, đi thong thả không tiễn.”

Thẩm Tịnh nhìn theo hướng đệ tử dẫn đường chỉ.

So với cái lôi đài này, nơi đó có thể nói là địa ngục trần gian, chân tay cụt rơi vãi khắp nơi, thỉnh thoảng có người bị đá xuống, lại có người mới lấp vào.

“Đa tạ.”

Mục Thiên Phong trả lại lệnh bài trong tay, hướng về phía lôi đài mới đi tới.

Đệ tử dẫn đường nhìn chiếc lệnh bài trong tay, trực tiếp ngây người tại chỗ.

Mục Thiên Phong xoay người lên lôi đài, vừa bước lên đã có vô số vũ khí tấn công về phía hắn.

Mục Thiên Phong căn bản không hề sợ hãi, trực tiếp mang theo Thẩm Tịnh xông lên, cùng bọn chúng chém gϊếŧ lẫn nhau.

Một đám người rồi lại một đám người chiến đấu, đến cuối cùng, căn bản không phân biệt được ai là ai, may mắn thì bị đá xuống lôi đài, không may thì chết trên lôi đài.

“À ha, những người này so với chúng ta lúc trước đều tàn nhẫn hơn.”

Đinh Tùng Vân vừa gặm hạt dưa vừa bình luận tình hình đánh nhau dưới lôi đài.

“Không có cách nào, tài nguyên của giới tu chân chỉ có bấy nhiêu, muốn tu vi cao, phải tự mình đoạt lấy.”

Tống Thanh Trúc vẩy một đường kiếm hoa, thành công cướp lấy hạt dưa trong tay Đinh Tùng Vân, “Giống như vậy đấy.”

“Thằng nhóc kia không tệ, đủ tàn nhẫn, chậc chậc chậc.”

Đinh Tùng Vân cũng không để ý, vỗ vỗ tay, nhìn Mục Thiên Phong.

“Xác thật không tệ.”

Tống Thanh Trúc khẽ mỉm cười, ánh mắt lại nhìn vào thanh đại đao trong tay Mục Thiên Phong.

Thẩm Tịnh đầu óc choáng váng cảm nhận được ánh mắt đánh giá, theo bản năng nhìn lại, liền thấy một nam một nữ nhàn nhã ăn uống.

“Đại đao, nhìn ta.”

Ánh mắt sắc bén của Mục Thiên Phong dừng trên người Tống Thanh Trúc, sau đó thu hồi tầm mắt, vung đại đao đỡ đòn tấn công của một người.

Những người đến tham gia thí luyện không thiếu tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Kim Đan sơ kỳ, bọn họ xem như tinh anh trong đám đông, cho dù là Mục Thiên Phong, khi đối mặt với nhiều người vây đánh như vậy, vẫn bị thương không ít.

“Dừng tay!”

Tống Thanh Trúc đứng lên, vỗ vỗ tay, “Hôm nay thí luyện đệ tử đến đây thôi.”

Lôi đài trong nháy mắt im lặng, lặng lẽ nhìn nữ tu thanh lệ phía trên.

“Mấy người các ngươi thông qua thí nghiệm, đi theo ta.”

Vài đạo bạch quang rơi xuống trên lôi đài, chiếu sáng bằng chứng trên người họ.

Những người được chọn nhảy xuống lôi đài, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, đi theo Tống Thanh Trúc rời đi.

Đinh Tùng Vân ở lại, xử lý công việc tiếp theo.

Thẩm Tịnh được Mục Thiên Phong ôm, cùng Tống Thanh Trúc đi đến trước một tảng đá lớn.

“Các ngươi đã bước đầu thông qua khảo sát, nhưng có thể vào Vũ Văn Tông hay không, còn phải xem thiên phú của các ngươi thế nào.”

Tống Thanh Trúc lạnh mặt, ánh mắt lại dừng trên người Mục Thiên Phong, “Thiên phú cao thì rất có khả năng trở thành đệ tử nội môn.”

“Bắt đầu thí nghiệm.”

Ba người Mục Thiên Phong đồng loạt rạch lòng bàn tay, dán lên mặt đá.

Một trận bạch quang hiện lên, Tống Thanh Trúc tiến lên tuyên bố kết quả.

Khi nhìn thấy kết quả, Tống Thanh Trúc trực tiếp ngây người, nàng nhìn Mục Thiên Phong với vẻ mặt phức tạp: “Mục Thiên Phong, ngoại môn.”

“Những tu sĩ còn lại, tạp dịch.”

Nghe được kết quả, Thẩm Tịnh hoàn toàn kinh hãi, cậu ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Phong.

Mục Thiên Phong vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn rảnh tay sờ sờ lưỡi đao của Thẩm Tịnh.

Thẩm Tịnh trong lòng dựng ngón cái cho nam chủ.

Hai tu sĩ bị phân vào tạp dịch cũng không hề ủ rũ, mừng rỡ như điên mà đến nơi quản lý tạp dịch báo danh.

Chỉ còn lại Tống Thanh Trúc và Mục Thiên Phong.

Tống Thanh Trúc không nói nhiều, đưa cho Mục Thiên Phong một chiếc túi trữ vật để tỏ thái độ, “Sau này gọi ta sư tỷ Thanh Trúc.”

Người thông minh tự nhiên hiểu ý Tống Thanh Trúc.

Mục Thiên Phong gật đầu, “Đa tạ sư tỷ Thanh Trúc.”

Ánh mắt Tống Thanh Trúc dừng lại trên người Thẩm Tịnh một thoáng, liền xoay người rời đi.

Thẩm Tịnh bị ánh mắt kia nhìn đến dựng cả lông, chờ đến động phủ mới nói: “Đó chính là bà dì của ngươi?”

“Nếu không đoán sai thì là vậy.”

Bất chấp động phủ còn đầy tro bụi, Mục Thiên Phong ngồi xếp bằng xuống, nhưng lại ôm chặt thanh đao.

“Vậy sao nàng cứ nhìn ta mãi vậy?”

Thẩm Tịnh có chút buồn bực, đã nhìn đến hai ba lần rồi, hiện tại cậu chỉ là một thanh đao có vẻ ngoài bình thường không có gì đặc biệt.

Mục Thiên Phong cũng hiểu được ý của Tống Thanh Trúc, hắn ôm chặt đao, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đại đao, ngươi là của ta.”

Thẩm Tịnh không hiểu Mục Thiên Phong sao đột nhiên nói vậy, cậu vừa ngẩng đầu, chuẩn bị hỏi, liền nghe thấy Mục Thiên Phong nói.

“Ngươi muốn gì, tất cả mọi thứ ta đều có thể cho ngươi.”

Ngươi nói câu này, ta đã có thể không mệt nhọc rồi.

Thẩm Tịnh trừng lớn mắt, kinh hỉ nói: “Thật vậy sao?”

“Thật sự.”

Mục Thiên Phong sờ sờ đao, đôi mắt nguy hiểm mà hơi híp lại.

Cho nên không cần chú ý đến người không liên quan.

“Vậy ngươi uống thuốc trước đã, chữa thương.”

Thẩm Tịnh vẫn rất có nhân tính, cậu quanh quẩn bên Mục Thiên Phong một vòng, lại phát hiện vết thương trên người Mục Thiên Phong đã đóng vảy, trông như không có việc gì.

Tuy rằng nói nam chủ da dày thịt béo, nhưng Thẩm Tịnh vẫn không thể chịu được việc một người bị thương cứ ẩn hiện trước mặt mình.

“Vết thương nhỏ này không tính là gì.”

Mục Thiên Phong có chút kinh ngạc, sau đó trực tiếp từ chối.

“Hả?”

Thẩm Tịnh từ trong lòng Mục Thiên Phong chui ra, đứng trên không trung, dùng đao chỉ vào Mục Thiên Phong.

“Được thôi, ta chữa.”

Chung quy là Mục Thiên Phong đuối lý.

“Ta còn muốn ngươi quét dọn động phủ sạch sẽ.”

Vốn dĩ nghĩ tạm chấp nhận một chút, hiện tại nam chính lại chủ động nói muốn gì cũng được, không tận dụng lời này sao được.