Vì lĩnh ngộ bí kíp, Mục Thiên Phong ngày đêm không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, cứ cầm đại đao mà luyện.
Cứ như vậy ba ngày ba đêm trôi qua. Mục Thiên Phong dừng động tác, hắn nghi hoặc nhìn con đao trong tay. Hôm nay dùng đại đao có một chút cảm giác tắc nghẽn, không thuận tay như trước.
“Đại đao.” Mục Thiên Phong trịnh trọng giơ Thẩm Tịnh lên, hiếm khi có chút nghi hoặc “Ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Tịnh dơ dáy cười lạnh một tiếng, tuy rằng cậu là một cây đao, không cần nghỉ ngơi, nhưng điều này không có nghĩa là nam chủ có thể cầm cậu luyện ba ngày ba đêm! Lừa cũng không ai bóc lột đến như vậy. Nam chủ đáng ghét.
Không sai, Thẩm Tịnh hiện tại một chút cũng không đau lòng nam chủ, hiện tại cậu càng đau lòng chính bản thân mình.
“Đại đao?” Mục Thiên Phong đưa sống đao tới gần, cẩn thận quan sát khe lõm trên mặt, “Chẳng lẽ đói bụng sao?”
“Chắc là đói bụng.” Mục Thiên Phong tự hỏi tự đáp, sau đó không chút lưu tình nào mà rạch cổ tay, hứng máu vào chỗ khe lõm.
Thẩm Tịnh vừa tựu xỉ nhổ chính mình, vừa hung hăng hút máu. Cậu chán ghét nam chủ!
Từ ngày cậu xuất hiện đến bây giờ, Mục Thiên Phong cầm Thẩm Tịnh gϊếŧ rất nhiều người, luyện rất nhiều lần đao pháp, cho cậu uống rất nhiều lần máu.
Làm nhiều chuyện như vậy,thế mà không tắm rửa cho Thẩm Tịnh. Thẩm Tịnh hiện tại dơ dáy, đen đỏ xanh lục dính đầy thân kiếm, nào còn uy phong lẫm liệt như lúc mới ra đời. Mục Thiên Phong hoàn toàn không có ý thức phải làm sạch vũ khí, tùy tiện thi triển một thuật thanh tẩy, trừ bỏ bụi bẩn trên người, rồi mang đại đao đi vào một cái tiểu viện.
Thẩm Tịnh lòng như tro tàn, đã cam chịu số phận. Thôi vậy, nam chủ tuy rằng không tắm rửa, nhưng lại biết dùng thuật thanh tẩy, chỉ có một mình cậu dơ bẩn thôi. Thẩm Tịnh ngẩng đầu nhìn trời, lòng tràn đầy phiền muộn, trăm triệu lần không ngờ, kẻ dơ bẩn nhất trong cả quyển sách lại là chính mình. Thật là trớ trêu. Thẩm Tịnh khẽ mỉm cười, trong lòng từ từ hạ thấp tiêu chuẩn sạch sẽ của mình.
“Bùm.” Mục Thiên Phong đặt mạnh đại đao xuống bên cạnh, sau đó cởϊ qυầи áo nhảy vào suối nước nóng, hắn nhắm mắt lại, mặc dòng nước chảy gột rửa thân thể, xua tan mệt mỏi mấy ngày nay.
“Ta hỏi này, ngươi đang làm gì vậy?” Giọng nam trong trẻo mang theo ai oán. Mục Thiên Phong mở mắt, xoay phắt người nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, tay đã bắt đầu tụ lực, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đập vào mắt hắn, lại là thanh đại đao của mình. Trong mắt Mục Thiên Phong hiện lên một tia kinh ngạc.
“Ta hỏi ngươi, ngươi đang làm gì!” Thẩm Tịnh bay đến trước mặt Mục Thiên Phong, “Không phải ngươi biết tắm rửa sao!”
“Ngươi có thể nói?” Mục Thiên Phong vươn tay, muốn nắm lấy đại đao. Thẩm Tịnh lách người tránh đi, treo lơ lửng trên đầu Mục Thiên Phong: “Ngươi đừng chạm vào ta!”
“Ngươi giải thích cho ta, vì sao lại tắm rửa!”
Cậu đã tính toán cả hai cùng nhau dơ bẩn cả đời, kết quả tên nam chủ mày rậm mắt to này lại dám tắm rửa ngay trước mặt cậu, thật là đáng ghét đến cực điểm.
Thẩm Tịnh tức giận chọc chọc vai Mục Thiên Phong, “Mau nói, vì sao ngươi tắm rửa?”
Mục Thiên Phong ngẩn người một chút, ngay sau đó cười giải thích: “Tắm rửa thoải mái hơn.” Mục Thiên Phong cũng không hiểu biết về Thần Khí của người khác, hắn chỉ biết đại đao của mình đã thức tỉnh ý thức. Là chủ nhân của đại đao, hắn có trách nhiệm dẫn dắt nó sinh tồn ở giới tu chân.
“Chỉ có một lý do đó thôi sao?” Thẩm Tịnh nhìn Mục Thiên Phong, giọng khó chịu truy hỏi.
"Ừm…” Mục Thiên Phong suy nghĩ một lát, cuối cùng mờ mịt nhìn đại đao. “Ta không biết.”
Thẩm Tịnh lững lờ bay đến trước mặt Mục Thiên Phong, “Ngươi nhìn ta xem.”
Đây chắc chắn là đại đao đang khảo nghiệm mình. Mục Thiên Phong nhận được ám chỉ, nhìn chằm chằm đại đao, cố gắng tìm ra điều bất thường bên trong. Mười lăm phút trôi qua, ba mươi phút trôi qua. Mục Thiên Phong vẫn nhìn chằm chằm, tuyệt nhiên không nói một lời.
Thẩm Tịnh càng thêm mất kiên nhẫn, dứt khoát hỏi thẳng ra. “Nhìn ra chưa?”
Mục Thiên Phong gật gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi.”
Ừ, hiểu là tốt. Giằng co với Mục Thiên Phong lâu như vậy, Thẩm Tịnh đã sớm muốn lao vào suối nước nóng tắm một cái thật thoải mái. Nếu nam chủ đã nhận ra sai lầm của mình, Thẩm Tịnh cũng lười so đo với hắn.
“Viu” một tiếng, Thẩm Tịnh định nhảy vào suối nước nóng. Mục Thiên Phong theo bản năng nắm lấy chuôi đao. Thẩm Tịnh xoay người, dữ tợn nhìn Mục Thiên Phong: “Ngươi làm gì?” Nam chủ đáng ghét, một mình tắm rửa thì thôi, còn muốn cản câu tắm rửa.
“Hoa văn trên người ngươi rất đẹp, không thể rửa trôi được.” Mục Thiên Phong vẻ mặt nghiêm túc, “Có những hoa văn này, ngươi sẽ càng thêm hung ác.”
Trên trán Thẩm Tịnh hiện lên mấy dấu chấm câu, ngàn vạn lời cuối cùng hội tụ thành một tiếng.
“Hả?”
Mục Thiên Phong vẻ mặt nghiêm túc giải thích cho thanh đại đao vừa mới thức tỉnh này: “Ngươi còn nhỏ, không biết vết tích chiến đấu quan trọng thế nào đối với vũ khí.”
“Là vũ khí, càng nhiều máu trên người, đại biểu cho càng nhiều sinh mạng trong tay nó. Càng nhiều sinh mạng, đại biểu vũ khí càng lợi hại.”
“Bởi vì chiến đấu chính là vinh dự của vũ khí.”
Đáng ghét, tôi bốc hỏa rồi đấy! Vinh dự con khỉ! Thẩm Tịnh lắc lắc cái mông, giãy ra khỏi tay Mục Thiên Phong, sau đó cắm đầu hoàn toàn xuống nước. Mục Thiên Phong nhìn thanh đại đao đang tùy ý chơi đùa trong suối nước nóng, âm thầm thở dài, cảm nhận được sự bất đắc dĩ khi nuôi con lớn.
Thôi vậy, đại đao còn nhỏ, sau này sẽ từ từ giảng giải cho nó những điều này. Cứ như vậy, Mục Thiên Phong ngồi ở bên phải suối nước nóng nhắm mắt dưỡng thần. Thẩm Tịnh thì ở bên trái suối nước nóng nhảy tới nhảy lui, mượn sức nước cọ rửa vết bẩn trên người, thỉnh thoảng lại xấu bụng hắt nước về phía Mục Thiên Phong. Đáng ghét, cho ngươi dơ chết! Hai người mỗi người một tâm tư, hòa bình ở chung.
……
“Từ hôm nay trở đi, con không còn là người tự do nữa.” Cố Đàn Hương vừa về nhà đã mang đến cho Mục Thiên Phong một tin tức chấn động.
Mục Thiên Phong đang bảo dưỡng đại đao, nghe thấy những lời này của Cố Đàn Hương, hắn lập tức ngây người tại chỗ. Thẩm Tịnh trừng lớn mắt, lặng lẽ dựng tai lên nghe.
“Chỉ dựa vào Sơn Bắc Thành của chúng ta thì không bảo vệ được con, cho nên ta đã đến Vũ Văn Tông tìm dì con, dì ấy đồng ý bảo hộ con.”
“Nhưng để danh chính ngôn thuận, con cần phải gia nhập Vũ Văn Tông.”
Cố Đàn Hương lấy ra một cái túi trữ vật, “Đây là toàn bộ gia sản của cha con và ta.”
“Con cầm lấy cho kỹ.”
Mục Thiên Phong nhận lấy túi trữ vật, nắm chặt, hắn nhìn Cố đàn hương, “Nương, đợi con tu luyện đến Kim Đan kỳ, con sẽ trở về.”
Mục Bất Thư tỏ vẻ coi thường, ghét bỏ nói: “Con cứ tu luyện cho tốt là được, chuyện có về hay không không quan trọng.”
Tuy rằng là con trai ruột, nhưng Mục Bất Thư vẫn vô cùng ghét bỏ. Thằng nhóc thối này từ nhỏ đến lớn không biết gây ra bao nhiêu chuyện.
Một tuổi đã dẫn khí nhập thể, cầm dao phay chém đổ cây thụ trước cửa nhà quản gia. Ba tuổi đã bộc lộ tư chất tu luyện cuồng ma, đánh bại hết đám bạn nhỏ ở Sơn Bắc Thành, khiến bọn chúng về nhà mách lẻo, ông phải bồi thường bao nhiêu thứ mới làm vừa lòng đám phụ huynh đó. Năm tuổi đã trộm bỏ nhà đi, gϊếŧ hai con ma thú, suýt chút nữa mất mạng… Mười tám tuổi, để lại một bức thư nói lang bạt kỳ hồ rồi bỏ đi, sau đó mang về một thanh Thần Khí.
Mục Bất Thư lau mồ hôi lạnh trên trán, ai oán nhìn chằm chằm Mục Thiên Phong, “Ta cảm thấy con có thể ở lại Vũ Văn Tông thêm vài năm nữa.”
“Vũ Văn Tông là đệ tam đại tông môn của giới tu chân, bên trong thiên tài vô số, tu sĩ đạt Kim Đan kỳ ở tuổi hai mươi không thiếu.”
Mục Thiên Phong mắt sáng lên, nhưng hắn không tin lời cha mình, mà nhìn về phía mẹ. “Lời cha nói có thật không?”
“Là thật.” Cố Đàn Hương trừng mắt liếc Mục Bất Thư một cái, sau đó nhìn về phía Mục Thiên Phong, muốn nói lại thôi, chỉ có thể dặn dò: “Đến Vũ Văn Tông rồi, nhớ phải tu luyện cho tốt.” Đừng đi khiêu chiến người khác.
Mục Thiên Phong nghe xong như đang suy nghĩ gì đó, tu luyện cho tốt? Xem ra cha mẹ cũng không hài lòng với tiến độ tu luyện của mình, còn phải cố gắng thêm nữa mới được.
“Con hiểu rồi, cha mẹ cứ yên tâm.” Mục Bất Thư và Cố Đàn Hương liếc nhau, thở phào nhẹ nhõm. Hiểu là tốt rồi.
Ba người nhìn nhau, trên mặt đều nở nụ cười thoải mái. Thẩm Tịnh, kẻ đã kết thành huyết khế với Mục Thiên Phong, miễn cưỡng cảm nhận được cảm xúc của hắn:… Các vị đại lão, xin đừng cười vội, Mục Thiên Phong hiện tại chỉ muốn đánh nhau.