Hắc Nguyệt Quang Của Vạn Vật [Trọng Sinh]

Chương 11

Dẫu cho nàng có tranh luận nảy lửa, thậm chí nhảy xuống Ma Uyên, cũng không thể thay đổi bản chất của quyển sách này—rốt cuộc vẫn là một cuốn sắc thư. Nhớ lại cảnh vừa rồi khi nàng bị tắm rửa sạch sẽ, lại thêm những lời lấp lửng của mụ Ma ma, nguyên do nàng bị đưa đến đây dường như đã rõ ràng như ban ngày...

—Vị thiếu chủ này, hóa ra lại có sở thích như vậy!

Hít một hơi lạnh!

Đúng lúc nàng đang miên man suy nghĩ, một giọng nói âm trầm bỗng từ trong phòng vang lên.

“Hửm?”

*

Không rõ có phải là ảo giác của Diệp Sắt Vi hay không, nhưng ngay khoảnh khắc giọng nói ấy cất lên, bầu không khí vốn đã căng thẳng lại càng thêm u ám. Mụ Ma ma uy phong lẫm liệt khi nãy chợt run lên một cái, rồi lập tức quỳ rạp xuống trước cửa, cúi đầu kính cẩn thưa:

“Thiếu chủ, người đã đưa đến rồi.”

Trong lòng nàng thầm nghĩ, giọng ngươi nhỏ như vậy, đứng cách hơn một trượng đã chẳng nghe rõ, vậy rốt cuộc là nói cho ai nghe đây?

Quả nhiên, bên trong không còn động tĩnh.

Thế nhưng, Ma ma kia lại khẽ nghiêng nửa người, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng. Nàng đành chần chừ tiến lên vài bước. Vốn định trước tiên thò đầu quan sát một chút, nào ngờ vừa mới đứng vững, phía sau liền có một luồng lực đẩy nàng một cái, khiến nàng bước thẳng vào trong.

Cánh cửa gỗ khẽ khàng khép lại, không một tiếng động.

Đập vào mắt nàng là một gian phòng quá mức trống trải và tĩnh lặng. Phóng tầm mắt nhìn quanh, gần như chẳng có mấy món đồ nội thất hay vật trang trí, thế nhưng, những bức bích họa và phù điêu tinh mỹ lại trải khắp gian phòng, từ mái vòm cao vυ't lan xuống vách tường, rồi kéo dài tận mặt đất. Thoáng nhìn qua, gian phòng này chẳng khác nào một thần điện thu nhỏ.

Thật khó tưởng tượng rằng, trong một căn phòng nơi Ma Uyên lại có thể trưng bày nhiều bức họa tinh xảo tựa như dùng để thờ phụng thần linh đến vậy. Hơn nữa, những bức họa này lại như một cuốn trường thiên họa ký, kể lại một điển tích thần thoại nào đó. Tuy nàng chẳng nhận ra được vị thần nào, nhưng điều ấy cũng chẳng ảnh hưởng đến việc nàng đọc hiểu nội dung.

Nơi này thực sự quá mức yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức khiến nàng vô thức bị những bức họa thu hút, quên bẵng rằng trong căn phòng này, kẻ có mặt không chỉ có mình nàng.

Giữa không gian lặng như tờ, nàng ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo câu chuyện thần thoại trên tranh vẽ, từ bức bích họa trên mái vòm chậm rãi trượt xuống tận mặt đất. Nội dung bắt đầu từ thuở hồng hoang khai thiên lập địa, mô tả lịch sử huy hoàng của đại lục, những trận chiến khốc liệt giữa hai tộc Thần – Ma, rồi đến sự phân lập của các chủng tộc. Câu chuyện dần đi đến cao trào với cảnh hòa bình và phồn thịnh, nhưng ngay sau đó lại bất ngờ chuyển hướng.

Bức họa cuối cùng khắc họa một quang cảnh chấn động – chư thần lặng lẽ giơ cao lưỡi đao sau lưng Thần Chủ.

Hửm? Đây là… phản bội ư?

Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc.

Mặc dù nàng đọc không theo thứ tự, nhưng vẫn nhớ rõ rằng nguyên tác ngay từ đầu đã nhắc đến chuyện của chư thần. Một quyển sách phàm tục mà mở đầu lại dày công kiến tạo một hệ thống thiết lập rộng lớn và tinh mỹ, chuyện này quả thực hiếm thấy. Vì vậy, nàng đã nghiêm túc đọc qua một lần, lúc này vẫn còn nhớ rõ ràng.

Ngàn năm trước, đại lục Âu Tư Ca Nạp, nơi nhân loại cư ngụ, bỗng đón nhận cuộc xâm lược của ma tộc. Chiến hỏa lan tràn khắp chốn, trật tự thế gian bị khuấy đảo hoàn toàn, cuối cùng phát triển thành trận chiến thần ma kinh thiên động địa mang tên "Trụy Thiên". Sau trận chiến ấy, vị thần tối cao được vạn vật tín phụng chìm vào giấc ngủ say, năm vị thứ thần cũng ngã xuống trong chiến loạn. Cuối cùng, đại thiên sứ mang danh "Định Mệnh" đã dùng chính thân thể mình phong ấn biên giới giữa thần giới và ma giới, chỉ để lại một con đường duy nhất—giếng Thần Ma chi.