Ma ma vấn tóc gọn gàng trong tấm phát võng, im lặng cất bước tiến về phía trước. Diệp Sắt Vi thoáng do dự, rồi cũng vội vàng theo sau. Hai người lặng lẽ băng qua hành lang, có lẽ vì thảm dày mà dọc đường đi không hề vang lên chút thanh âm nào.
Qua vô số cánh cửa gỗ chạm trổ tinh xảo, Ma ma rốt cuộc dừng bước, thẳng thừng tiến về phía một bức tường trống trơn. Ngay khi Diệp Sắt Vi còn đang ngẩn ngơ, bà ta đã thản nhiên xuyên qua đó.
Diệp Sắt Vi trợn tròn mắt nhìn bức tường trước mặt: ?
Chốc lát sau, khuôn mặt của Ma ma lại từ trong tường hiện ra, ánh mắt mang theo sự thiếu kiên nhẫn mà lườm nàng, tựa như đang viết rõ mấy chữ: “Còn chần chừ gì? Mau vào đi.”
Diệp Sắt Vi cắn răng, đưa tay chạm vào tường, thế nhưng lại không gặp bất kỳ trở ngại nào, liền cứ thế đi xuyên qua.
Sau bức tường là một gian phòng nhỏ hẹp như chốn thẩm vấn, đến bàn ghế cũng chẳng có. Ánh sáng trắng lạnh lẽo lập lòe trên chân đèn đồng xanh, chiếu lên khuôn mặt nghiêm khắc của Ma ma, khiến bà ta trông lại càng thêm phần dữ tợn. Cuối cùng, bà cũng cất lời: “Thiếu chủ thích yên tĩnh, bởi vậy, ngươi không được phép phát ra bất kỳ thanh âm nào.”
Diệp Sắt Vi: ?
Thiếu chủ gì cơ?
Nghi hoặc trong mắt nàng rõ ràng đến mức không thể che giấu. Ma ma trông thấy vậy, nhịn không được thở dài, giọng nói lộ ra vài phần không kiên nhẫn: “Bọn họ đưa ngươi tới đây, lẽ nào chẳng nói gì với ngươi sao?”
Diệp Sắt Vi ngơ ngác chớp mắt.
“Mọi kẻ từ giếng Thần Ma chi nhảy xuống, tất thảy đều bị đưa tới nơi này.” Giọng nói của Ma ma trong giếng cổ tĩnh lặng mang theo vài phần chán ghét lẫn chế giễu: “Ngươi, nhìn qua liền biết từng là một vị thần nữ, nếu chẳng phạm phải tội nghiệt tày trời, sao có thể gieo mình xuống Ma Uyên? Ma Uyên nào phải nơi dung chứa kẻ khác, lẽ nào ngươi còn vọng tưởng đến đây để hưởng phúc?”
Ngừng một thoáng, mụ ta bèn đổi giọng, nét mặt mang vẻ ban ơn: “Cũng may, Thiếu chủ nhà ta lại ưa thích thần lực còn vương trên người các ngươi lúc vừa rơi xuống, nên mới chịu thu nhận.”
Lúc này, Diệp Sắt Vi cũng dần hiểu ra, thì ra nơi đây chính là chốn thu nhận những thần tộc sa đọa. Thuận theo lời Ma ma, nàng dò hỏi: “Vậy… đa tạ?”
Ma ma thoáng nghẹn lời.
Mụ ta hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, đoạn quay người đi về phía vách tường, tựa hồ vì câu “đa tạ” kia mà trong lòng cũng dâng lên chút lòng trắc ẩn: “Nhớ kỹ, lát nữa bất kể ngươi trông thấy gì cũng không được phát ra bất kỳ thanh âm nào, may ra còn giữ được mạng.”
Dứt lời, mụ liền xuyên qua tường mà biến mất.
Diệp Sắt Vi theo bản năng bước theo.
Băng qua hành lang dài chín khúc quanh co, bầu không khí càng lúc càng trầm đυ.c, cuối cùng, hai người dừng lại.
Trước mặt họ là một cánh cửa gỗ song quan khổng lồ, hoa văn tinh xảo, chất liệu rõ ràng vượt xa những cánh cửa trước đó. Trên cửa chạm khắc đủ loại sinh vật mà nàng chưa từng nhận ra, chúng tựa như sinh động mà ngẩng đầu, từ bốn phương tám hướng thò ra, nơi đáy mắt khảm đầy bảo thạch hoa mỹ, lấp lánh như thể đang “nhìn” về phía nàng và Ma ma.
Một áp lực vô hình xuyên qua cửa mà tràn ra.
Ma ma quét mắt nhìn nàng cảnh cáo, nhưng vẻ căng thẳng lại không giấu nổi trong đáy mắt. Mụ tiến lên một bước, còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã tự động mở ra.
Mùi máu tanh nồng đậm cuộn theo cơn gió tràn ra ngoài.
Cùng lúc ấy, một thiếu nữ bị ném ra, toàn thân không một tấc da lành lặn. Xiêm y nàng ta rách nát, vẻ mặt vừa thống khổ vừa ẩn chứa một tia khoái ý kỳ dị. Miệng nàng ta há to nhưng không thể phát ra một thanh âm nào.
Ngay khi thân thể nàng ta rơi xuống đất, tấm thảm đỏ sẫm bên dưới đột nhiên xuất hiện những bàn tay nhỏ màu xám trắng, nhanh như chớp kéo cả người lẫn máu tươi vào trong lòng thảm.
Diệp Sắt Vi: ……
Khoảnh khắc này, nàng bỗng chợt nhớ ra một chuyện.