Kẻ đó nở nụ cười tràn đầy ác ý, hơi nghiêng người sang bên, để lộ thiếu niên tóc vàng anh tuấn đang đứng phía sau mình. “Lời thề ngươi phát trước mặt Thần Linh đối với hắn chẳng lẽ chỉ là giả dối? Nhưng nếu là giả…” Giọng hắn dần kéo dài, khóe môi nhếch lên vẻ giễu cợt. “Đó chính là — đại tội báng thần đấy.”
Diệp Sắt Vi ngước mắt nhìn Joyce, lần đầu tiên trong đời phát hiện, thì ra biểu cảm của một người có thể chất chứa nhiều chán ghét và khinh miệt đến vậy. Ánh mắt ấy như mũi nhọn xuyên thẳng vào nàng, đóng chặt nàng trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
“Ta… ta có thể xin lỗi vì những chuyện đã làm trong quá khứ.” Liên tục bị cắt ngang, tâm trạng Diệp Sắt Vi đã sắp chạm đến giới hạn, nhưng nàng vẫn cố gắng đè nén bực bội, kiềm chế bản thân để tránh tiếp tục xung đột. Dù sao, nàng đã trở thành Diệp Sắt Vi, vậy thì tự nhiên cũng phải gánh vác nhân quả mà nàng ta để lại. “Ta thành thật xin lỗi, nhưng ta thực sự không có ý định…”
“Ôi, Thần Chủ tôn kính của ta ơi…”
Một giọng nam trung niên tràn đầy đau đớn và hối hận vang lên từ cửa thần điện, hòa lẫn với tiếng khóc bi ai của nữ nhân, lần thứ ba cắt đứt lời của Diệp Sắt Vi.
Tiếng bước chân vội vã tiến lại gần, hai người đồng loạt quỳ rạp xuống trước mặt Đại Tế Tự, cúi đầu che mặt mà sám hối:
“Chúng tôi mắt mù không nhận ra con gái ruột, làm nhơ nhuốc ánh hào quang của Thần Điện Vàng, chúng tôi sẵn sàng chịu bất kỳ hình phạt nào. Nhưng xin đừng trừng phạt con gái chúng tôi — Diệp Đế Ti, nàng không liên quan đến việc này!”
Nói đến đây, gia chủ Diệp gia — Diệp Ni Sinh, bỗng nhiên ngẩng phắt nửa thân mình, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, gắt gao trừng mắt nhìn về phía Diệp Sắt Vi, giọng nói càng thêm bi thương:
“Chính là nàng! Chính là nàng không biết dùng cách gì mê hoặc chúng ta! Nàng có thể liên quan đến Ma Uyên, thậm chí tinh thông một số bí pháp trong đó, nếu không sao chúng ta lại có thể nhận lầm con gái ruột mình!”
Diệp Sắt Vi: …
Cuối cùng nàng hít một hơi thật sâu, nuốt xuống tất cả những lời giải thích muốn thốt ra.
Nàng rốt cuộc cũng nhận ra một điều.
Nơi này không ai muốn nghe nàng nói gì, cũng chẳng ai quan tâm đến suy nghĩ của nàng.
Tất cả mọi người, đều chỉ muốn định tội nàng.
— Khi Diệp gia vạch ra kế hoạch “Thậ giả thiêm kim” này, chắc hẳn đã chuẩn bị xong hết mọi tình huống của hôm nay. Dù là Diệp gia nhận nhầm thiên kim, hay là việc thần nữ dự bị của Thần Điện Vàng lại không phải thuần huyết… tất cả những sự việc hoang đường và sai lầm này, đều cần có một người đứng ra gánh vác.
Mà người ấy chính là nàng.
Mẹ nó.