Diệp Sắt Vi không ngờ vừa mới xuyên qua đã gặp phải tình cảnh khốc liệt thế này. Nàng cố nuốt xuống vị tanh ngọt trào lên cổ họng, chật vật mở miệng biện bạch:
"Không, ta… ta hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này, cũng chẳng có ý mạo phạm. Ta nguyện ý giao trả tất cả những gì thuộc về nàng ấy, trả lại vật về nguyên chủ, ta…"
"Ngươi nói dối!"
Giọng của một nữ tử bén nhọn vang lên cắt ngang lời nàng. Giữa đám đông, một thiếu nữ bước ra, khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ, nhưng dưới lớp giận dữ ấy lại che giấu một sự hả hê không thể giấu nổi.
"Ngươi làm sao có thể cam tâm được chứ! Tư đế Đại nhân, ngài ngàn vạn lần đừng để bị lời lẽ dối trá của nàng ta lừa gạt! Trong toàn bộ Hy Tây Địch, kẻ tham luyến quyền thế và vinh hoa nhất chính là nàng ta! Ta xin lấy thần linh mà ta tín phụng — Hỏa Diễm và Quang Minh — thề rằng, lời ta nói không chút giả dối!"
Lời thề đã cất lên, nhưng thần phạt lại chẳng giáng xuống.
Thiếu nữ kia giơ cao bàn tay đang thề nguyện, cằm hơi nhếch lên, nhìn Diệp Sắt Vi bằng ánh mắt như đang nhìn một con chó hoang sa vào vũng nước bẩn.
Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lẽo, vô tình của đại tế ti lại một lần nữa rơi xuống người Diệp Sắt Vi.
"Xem ra, nàng ấy nói thật."
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội để sám hối — ngươi, có biết tội chăng?"
Diệp Sắt Vi trợn mắt há hốc mồm.
Cái quái gì? Chỉ phát một lời thề mà liền thành sự thật sao?!
Áp lực đến từ Đại Tư đế khiến toàn thân nàng đau đớn khó nhịn, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, đè nén cơn giận khi lời nói bị cắt ngang, cố gắng mở miệng một lần nữa: “Không, dù cho ta từng tham vọng quyền thế, nhưng điều đó không có nghĩa ta đã lừa dối thần điện. Việc ta có phải huyết thống thuần khiết hay không không phải là điều ta có thể quyết định. Khi bị nhận nhầm là người của Diệp gia, ta cũng đâu có bất kỳ hành vi tự chủ nào. Tóm lại, mặc kệ quá khứ ra sao, như lời ta vừa nói, ta nguyện ý nhường lại…”
“Sao có thể chứ.”
Một giọng nam trong trẻo nhưng chất chứa ý châm biếm vang lên, một thiếu niên vận hoa phục bước ra, lần nữa chặn ngang lời nàng: “Ngươi quên mất bản thân từng bám riết lấy Kiều Y Tư thế nào sao? Ngươi quên mất mình đã giở đủ mọi thủ đoạn, ép hắn thành hôn phu của ngươi ra sao? Thế nào, chẳng lẽ ngay cả Kiều Y Tư mà ngươi cũng sẵn sàng nhường à?”