[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 25

Hóa ra là vậy, chẳng trách Chử Tự Trạch lại bực bội đến thế, miếng đất này coi như bỏ đi rồi.

Chử Tự Trạch đã bỏ ra một số tiền lớn để đấu thầu miếng đất này, nếu vì những tin tức kia mà không thể khai thác, công ty sẽ tổn thất không biết bao nhiêu tiền.

Chắc chắn Chử Tự Trạch đã phải chịu ấm ức vì chuyện này, nếu không, bình thường hắn ta đối xử với cậu ta rất tốt, sao có thể nói chuyện với cậu ta bằng thái độ đó chứ?

Trình Dịch Thư vừa xót xa cho Chử Tự Trạch, vừa hối hận vì đã tức giận với hắn ta.

Cậu ta lập tức gọi điện xin lỗi, nếu biết Chử Tự Trạch đang gặp khó khăn như vậy, cậu ta nhất định sẽ không giận dỗi.

Chử Tự Trạch cũng nhận lỗi vì đã lỡ lời, còn thề rằng sau này sẽ không nói chuyện với Trình Dịch Thư như vậy nữa.

Trình Dịch Thư tha thứ cho hắn ta, còn kể về kế hoạch thử lòng Chu Bác Ngôn, hai người nhanh chóng làm lành và hẹn nhau đi ăn tối.

Chu Bác Ngôn thông qua hệ thống biết được chuyện hai người họ đã hòa giải, nhưng hắn chẳng hề vội, vẫn còn một bất ngờ lớn đang chờ đón Chử Tự Trạch và Trình Dịch Thư.

Vì chuyện nói với Trình Dịch Thư vào buổi chiều, phản ứng của Thẩm Ý khiến Chu Bác Ngôn có chút hoảng hốt. Để chuộc lỗi, bữa tối hắn dốc hết tay nghề nấu ăn, khiến Thẩm Ý ăn đến hài lòng.

Buổi tối khi đi ngủ, cả hai nằm chung một giường, Chu Bác Ngôn ngoan ngoãn ôm lấy Thẩm Ý, không dám vượt quá giới hạn.

Phòng tối mờ, chỉ có chút ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ hắt vào.

Chu Bác Ngôn đã ôm Thẩm Ý nằm được một lúc lâu, nhưng dựa vào nhịp thở của anh, hắn biết anh vẫn chưa ngủ.

Khi Thẩm Ý trở mình đối diện với hắn, Chu Bác Ngôn liền mở mắt: "Bé cưng, không ngủ được à?"

Người trong lòng hơi cựa quậy, có vẻ như không ngờ hắn sẽ đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Ý im lặng một lúc rồi đáp: "Tôi đang suy nghĩ một chuyện."

Chu Bác Ngôn lo lắng hỏi: "Chuyện gì quan trọng đến mức khiến em mất ngủ thế?"

Lẽ nào vẫn còn nhớ những lời hắn nói ban chiều?

Chu Bác Ngôn hối hận không thôi, sau này có Thẩm Ý bên cạnh, hắn nhất định phải cẩn trọng lời nói.

Thẩm Ý túm lấy vạt áo trước ngực hắn, ngẩng lên nhìn hắn dưới ánh sáng lờ mờ.

"Nếu tôi vẫn không cho anh thân mật, anh có đi tìm mười tám chàng trai khác không?"

Chu Bác Ngôn lập tức căng thẳng, hắn biết ngay mà, Thẩm Ý chắc chắn sẽ tính sổ sau đó.

Nhưng việc Thẩm Ý nhớ kỹ chuyện này chứng minh hai điều.

Thứ nhất, anh quan tâm đến hắn.

Thứ hai, anh không có cảm giác an toàn.

Chu Bác Ngôn nghiêm túc đáp: "Anh đảm bảo sẽ không, anh không thích người khác, cũng không phải kiểu đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới... ngoại trừ khi đối diện với em."

Thẩm Ý biết rõ phong cách hành xử trước đây của Chu Bác Ngôn.

Từ khi kết hôn đến giờ, hai người chỉ có danh nghĩa vợ chồng, nhưng ngoài những buổi tiệc tùng và công việc ra, Chu Bác Ngôn chưa bao giờ qua đêm bên ngoài, trên người hắn cũng không có mùi nước hoa linh tinh hay dẫn ai về nhà.

Kết hợp với thái độ gần đây của hắn, Thẩm Ý cảm thấy lời này có thể tin tưởng được.

Anh im lặng không nói gì, Chu Bác Ngôn cũng không dám lên tiếng.

Bất chợt, Chu Bác Ngôn rên khẽ một tiếng, theo phản xạ nắm lấy tay Thẩm Ý: "Bé cưng?"

"Không được nói chuyện, không được bật đèn." Má anh nóng bừng, nhưng tay thì không hề dừng lại, anh không ngại cho hắn nếm chút ngọt ngào trước.

Chu Bác Ngôn không nhịn được thở dốc vài tiếng, môi tìm đến môi anh, nhẹ nhàng hôn lên: "Cùng nhau nhé."

Thẩm Ý không trả lời, xem như ngầm đồng ý.

Anh rất thích hôn Chu Bác Ngôn, đồng thời cũng hoàn toàn tin tưởng tay nghề ‘nấu ăn’ của hắn quả thực rất tốt.

Thể chất lẫn tinh thần đều thư thái, hơn nữa đã qua giờ ngủ thường lệ, nên không bao lâu sau khi thân mật, Thẩm Ý đã cuộn tròn trong vòng tay hắn mà ngủ thϊếp đi.

Chu Bác Ngôn mãn nguyện, vui vẻ cả nửa đêm, sáng hôm sau vẫn tràn đầy năng lượng, trước khi đi làm còn cố tình quay vào phòng hôn Thẩm Ý một cái.

Sáng thứ hai chủ yếu là họp hành, các phòng ban báo cáo công việc tuần trước và lên kế hoạch cho tuần này.

Bên Chử Tự Trạch cũng có cuộc họp, khi bước vào phòng họp, hắn ta phát hiện bên cạnh Chử Thanh Phong cha mình, có một thanh niên xa lạ.

Người đó trông khoảng ngoài hai mươi, diện mạo ôn hòa, đeo kính gọng đen, cả người không có chút gì là nguy hiểm. Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy đối phương, Chử Tự Trạch lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hắn ta ngồi xuống bên cạnh Sở Thanh Phong, hỏi: "Ba, đây là ai?"

Sở Thanh Phong đáp: "Chờ bắt đầu họp rồi sẽ giới thiệu."

Cách nói thần bí của ông càng khiến Chử Tự Trạch cảm thấy kỳ lạ.

Mười phút sau, cuộc họp bắt đầu, sau khi người chủ trì nói lời mở đầu, Chử Thanh Phong liền giới thiệu thanh niên kia với mọi người.

"Đây là nhân viên mới của công ty, Lý Lân. Cậu ấy vừa du học nước ngoài về, là trợ lý của tôi, sau này mong mọi người giúp đỡ."

Lý Lân cũng rất lễ phép, lập tức đứng dậy chào hỏi mọi người.

Chử Tự Trạch còn tưởng là nhân vật quan trọng nào, hóa ra chỉ là một trợ lý, nên cũng không để tâm lắm.