[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thả Thính Đỉnh Cao, Câu Hồn Mỹ Nhân Lạnh Lùng Phiêu Du

Chương 24

Cậu ta đâu phải loại người lăng nhăng!

Cậu ta vô cùng chung thủy với anh Trạch có được không?

Nhưng cuộc nói chuyện lần này lại càng chứng minh một điều, Chu Bác Ngôn chắc chắn đã mất trí nhớ.

Dù một người có nhẫn tâm đến đâu thì thói quen cũng không dễ gì thay đổi, nhưng Chu Bác Ngôn biết cậu ta buồn mà chẳng hề an ủi, thậm chí còn nói ra những lời như vậy, cậu ta thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải Chu Bác Ngôn bị thứ gì đó không sạch sẽ bám vào không? Nếu không thì tính cách sao có thể thay đổi lớn như vậy?

Trước đây, Chu Bác Ngôn luôn điềm tĩnh, đâu có nói ra những lời kiểu này.

Càng nghĩ, Trình Dịch Thư càng thấy Chu Bác Ngôn có vấn đề, liền vội vàng chạy xuống nhà nói với Phùng Sương Vân.

Lúc đó Phùng Sương Vân đang rót nước nóng chuẩn bị pha trà, Trình Dịch Thư lạch bạch chạy xuống, ngồi phịch xuống bên cạnh bà.

"Mẹ, con cảm thấy chắc chắn là anh bị thứ gì đó không sạch sẽ bám vào người rồi, anh ấy thay đổi tính cách quá lớn."

Phùng Sương Vân nhìn cậu ta như thể đang nhìn một đứa trẻ vô lý.

"Nó mất trí nhớ rồi, thay đổi tính cách thì có gì lạ?"

Trong mắt bà, sau khi mất trí nhớ, Chu Bác Ngôn chẳng khác nào một tờ giấy trắng. Bây giờ, những gì nó thể hiện mới chính là con người thật của nó. Bà còn cảm thấy tính cách hiện tại của Chu Bác Ngôn rất tốt, quản lý công ty đâu ra đấy, tình cảm với Thẩm Ý ngày càng tốt, chẳng có việc gì khiến hai vợ chồng bà phải lo lắng, sức khỏe cũng ổn định, tất cả đều rất tốt.

Phùng Sương Vân không tin khiến Trình Dịch Thư sốt ruột: "Thật mà mẹ! Mẹ tin con đi!"

Phùng Sương Vân chẳng buồn tin, bà hỏi lại: "Ngoài tính cách thay đổi, con có bằng chứng nào khác không?"

Bằng chứng?

Trình Dịch Thư đảo mắt: "Thái độ của anh ấy với Thẩm Ý và con chính là bằng chứng rõ ràng nhất! Trước đây, anh ấy thương con như thế, bây giờ thì sao? Mẹ cũng thấy rồi đó!"

Phùng Sương Vân bình tĩnh đáp: "Điều đó không chứng minh được gì."

Chu Bác Ngôn đã mất trí nhớ, cách hắn đối xử với người khác chắc chắn dựa vào nhận thức hạn chế của hắn. Thái độ của Trình Dịch Thư với Chu Bác Ngôn ra sao, thái độ của Thẩm Ý đối với hắn thế nào, bà nhìn rõ mồn một.

"Vậy mà vẫn chưa đủ chứng minh sao?" Trình Dịch Thư cau mày chặt hơn: "Mẹ căn bản là không tin con!"

Phùng Sương Vân nghiêm túc nói:

"Ngoài thái độ với con thay đổi, mẹ không thấy Bác Ngôn có vấn đề gì cả. Nó quản lý công ty rất tốt, sở thích ăn uống không thay đổi, chữ viết vẫn như trước đây."

"Làm sao có thể chứ?" Trình Dịch Thư trợn tròn mắt.

"Sao lại không thể?" Phùng Sương Vân khẽ thở dài: "Tiểu Thư, đừng làm loạn nữa. Nhiều năm qua, Bác Ngôn đối xử với con rất tốt, nhưng con hiểu và quan tâm nó được bao nhiêu?"

"Con có biết nó thích ăn gì không? Biết sở thích của nó là gì không?"

Trình Dịch Thư cứng họng, chẳng biết trả lời thế nào.

Cậu ta thực sự chưa từng quan tâm đến sở thích của Chu Bác Ngôn, bởi vì dù cậu ta nói gì làm gì, Chu Bác Ngôn cũng ủng hộ, dù cậu ta tặng gì, Chu Bác Ngôn cũng đều thích.

Nghĩ đến chuyện tặng quà, Trình Dịch Thư bỗng nhớ ra một chuyện: "Sắp đến sinh nhật anh rồi đúng không mẹ?"

Việc Trình Dịch Thư nhớ đến sinh nhật của Chu Bác Ngôn khiến Phùng Sương Vân có chút an ủi: "Đúng vậy, còn một tuần nữa, bởi vì Bác Ngôn bị mất trí nhớ nên năm nay không tổ chức rầm rộ, chỉ có người nhà và bạn bè thân thiết ăn một bữa cơm với nhau."

Ánh mắt Trình Dịch Thư sáng lên, lập tức có kế hoạch khác trong đầu.

"Mẹ, trước đây con thực sự không quan tâm đến anh, bây giờ con muốn thay đổi. Mẹ có thể nói cho con biết anh thích gì không? Con sẽ mua tặng anh."

Ý của Phùng Sương Vân chẳng phải là cậu ta quan tâm quá ít nên Chu Bác Ngôn mới lạnh nhạt với cậu ta sao?

Vậy thì cậu ta cứ làm theo lời bà, đối xử tốt với Chu Bác Ngôn. Dù gì, nhiều chuyện trong nhà Phùng Sương Vân và Chu Cảnh Xán vẫn nghe theo Chu Bác Ngôn, nếu Chu Bác Ngôn thay đổi thái độ với cậu ta, mọi việc sau này cũng dễ dàng hơn.

Thấy Trình Dịch Thư có vẻ chân thành, Phùng Sương Vân nở nụ cười hài lòng.

"Giá như con hiểu chuyện sớm hơn thì tốt rồi, anh con nhập viện mà con chẳng đến thăm, nếu không thái độ của nó với con cũng chẳng đến mức này."

Trình Dịch Thư kéo tay Phùng Sương Vân, làm nũng: "Con biết sai rồi, trước đây con chưa trưởng thành, con sẽ thay đổi."

Dù sao cũng là đứa trẻ bà nuôi nấng bao năm, lại chưa từng phạm sai lầm gì nghiêm trọng, dù có chút vướng mắc trong lòng, Phùng Sương Vân cũng có thể tạm bỏ qua.

Bà không biết Chu Bác Ngôn thích cái gì, nhưng ít ra cũng biết hắn thích ăn món nào.

Còn về quà tặng, bà cũng đưa ra gợi ý.

Chu Bác Ngôn là người thường xuyên đi làm, nếu là người thân thiết, có thể tặng đồng hồ, cà vạt,... Còn đối tác kinh doanh thường tặng tranh chữ quý giá hoặc các món đồ trang trí đắt tiền.

Trình Dịch Thư đã hiểu, những năm trước cậu ta đều tặng đồng hồ, năm nay cũng không ngoại lệ.

Cậu ta quay về phòng, định gọi điện cho Chử Tự Trạch bàn bạc, nhưng lại nhớ ra hai người vừa cãi nhau.

Chử Tự Trạch đã gọi cho cậu ta nhưng cậu ta không bắt máy, thế nhưng hắn ta vẫn nhắn tin xin lỗi.

Nhìn tin nhắn xin lỗi kia, lòng Trình Dịch Thư ngọt ngào hẳn.

Thực ra, cậu ta cũng sai, là bạn trai của Chử Tự Trạch mà lại không biết gì về những chuyện xảy ra với hắn ta.

Cậu ta vội lên mạng tìm tin tức.

Nếu chuyện có thể khiến Chử Tự Trạch tức giận, chắc chắn là liên quan đến công ty.

Vừa nhập tên công ty của Chử Tự Trạch, cậu ta lập tức thấy tin tức nổi bật.