Tạ Cố Tức không biết nên hình dung như thế nào về giọng nói mà mình vừa nghe thấy.
Nó vang vọng, xa xăm mà cổ quái, hoàn toàn không giống âm thanh do con người phát ra, mà giống như tiếng bánh răng va chạm vào nhau khi vận hành. Giờ phút này, chủ nhân của giọng nói đó lại tự xưng là Phục Hy.
Phục Hy – thủy tổ văn minh, người tạo ra Thái Cực Bát Quái và Vô Tự Thiên Thư. Theo ghi chép, hầu hết đạo pháp trong tu chân giới đều được diễn hóa từ những điều chưa từng được ghi trong thiên thư. Nhưng theo thời gian, ngày càng nhiều người cho rằng Phục Hy chỉ là một nhân vật trong truyền thuyết, một sản phẩm của trí tưởng tượng con người.
Trên thế gian này, căn bản không hề có Phục Hy hay Nữ Oa.
Trước đây, Tạ Cố Tức cũng nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này lại có một thứ kỳ quái lại đang tự xưng là Phục Hy.
[Nếu ngươi cảm thấy sợ hãi, có lẽ ta có thể ở đây cùng ngươi chờ đợi.]
[Tiền đề là tông môn của ngươi có thể nhận ra sự tồn tại của ta.]
Giọng nói cao ngạo ấy tràn ngập ý trêu chọc. Chỉ vỏn vẹn hai câu nói, nhưng lại khiến Tạ Cố Tức không khỏi run rẩy – y có cảm giác bản thân đã bị đối phương nhìn thấu hoàn toàn.
Đúng là y đang chờ đợi.
Chờ đợi phản ứng từ Kiếm Tông.
Dù không được phụ thân coi trọng, bị đệ tử Kiếm Tông xa lánh, nhưng địa giới y đang đứng vẫn thuộc về Kiếm Tông. Bất cứ linh hồn hay kẻ ngoại lai nào xâm nhập, trận pháp chôn sâu dưới lòng đất sẽ tự động kích hoạt , vạn kiếm xuyên tim, diệt kẻ xâm lấn. Sau đó, các trưởng lão của Kiếm Tông sẽ từ tốn xuất hiện, đến nhặt xác cho kẻ xấu số.
Nhưng từ lúc giọng nói kia vang lên đến giờ, đã trôi qua mười tức thời gian, xung quanh vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Điều này có nghĩa là gì?
Tạ Cố Tức cảm thấy tim mình bắt đầu hoảng loạn, đại não xoay chuyển nhanh đến mức khiến y có chút khó thở, như thể bị thiếu oxy. Y chỉ có thể yếu ớt ngẩng đầu lên, ánh mắt chấp nhất nhìn về khoảng không trước mặt.
Điều này đồng nghĩa với việc đối phương hoặc là mạnh hơn toàn bộ Kiếm Tông, hoặc đúng như lời hắn đã nói ——
Hắn chính là Phục Hy.
“Tiền bối, ngài muốn làm gì?”
Sau vài tức yên lặng, cuối cùng Tạ Cố Tức cũng lên tiếng. Vì đã lâu không trò chuyện với ai, giọng y nghe khàn khàn non nớt, ẩn chứa một sự căng thẳng khó nhận ra.
Ta muốn làm gì ư?
Thực ra, ta cũng muốn biết đây.
Hám Từ lật lại nhật ký công tác của hệ thống, rà soát từng chi tiết về cách các hệ thống trước đó tương tác với Tạ Cố Tức, tất cả đều là để chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
Hắn khẽ tựa đầu ra sau, nhân lúc cao hứng vừa rồi đã uống mấy ngụm rượu, hơi ấm nhanh chóng lan từ thân thể lên mặt. Làn da vốn tái nhợt giờ đây phủ một lớp hồng nhạt, khiến cả người trông có vẻ tùy tính.
Nghĩ đến việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến có thể nhận được phần thưởng, hắn liền khái quát ngắn gọn
[Chỉ là một lần thử nghiệm cho một lựa chọn hàng đầu.]
Một lần thử nghiệm cho một lựa chọn hàng đầu?
Tạ Cố Tức theo bản năng không tin, thậm chí còn cảm thấy câu nói này vừa hoang đường vừa buồn cười. Một kẻ phải trả cái giá lớn để lẻn vào Kiếm Tông, tiếp cận y, chẳng lẽ chỉ vì muốn… thử nghiệm?
Hẳn là đối phương có mục đích nào đó khác.
Nhưng Tạ Cố Tức lại không thể nghĩ ra trên người mình có thứ gì đáng để đối phương nhắm tới.
Ánh mắt Hám Từ dừng lại trên người Tạ Cố Tức. Sau khi trở thành hệ thống, hắn có thể dễ dàng bắt được từng biến đổi rất nhỏ trên nét mặt người khác.
Mọi suy nghĩ và tâm lý của Tạ Cố Tức, trong mắt hắn, đều hiện ra rõ ràng như những con số được số hóa.
Muốn kiểm soát Tạ Cố Tức, giống như huấn luyện một con sói con — phải luôn duy trì quyền uy của bản thân.
Chính vì thế, ngay trong lần đầu gặp mặt, Hám Từ phải thể hiện ra điều gì đó khác biệt, khiến đối phương cảm thấy e sợ, bí ẩn.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể hoàn toàn áp chế Tạ Cố Tức.
Không thể để y hoài nghi bản thân mình.
Không thể để y nghi ngờ sự tồn tại thực sự của mình.
Ý niệm trong đầu Hám Từ khẽ động.
Ngay sau đó, xung quanh Tạ Cố Tức liền xuất hiện những màn hình màu xanh biển rực rỡ. Trên bề mặt màn hình, từng tia sáng lấp lánh rơi xuống, tỏa ra một cảm giác đầy tính công nghệ. Nếu chăm chú nhìn vào những xoáy sâu tối đen xung quanh, thậm chí còn có thể sinh ra ảo giác bị hút vào, khiến người ta choáng váng.
Ngay khi trông thấy những màn hình này, Tạ Cố Tức lập tức cảm thấy chấn động và kinh ngạc. Nhưng chỉ trong chớp mắt, y như phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt lập tức khóa chặt vào những con số hiển thị trên màn hình.
Trên đó ghi lại tất cả các chỉ số và thông tin về hắn.
Ngay cả phụ thân ruột thịt của hắn cũng không thể hiểu rõ hắn đến mức này.
Những thứ trước mắt này hoàn toàn không giống với bất kỳ điều gì thuộc về thời đại của y, hay nền văn minh này. Trái lại, chúng giống như sản phẩm của một nền văn minh mới, một thời đại hoàn toàn khác.
Đúng lúc này, y bỗng nhớ đến danh xưng mà đối phương tự xưng — Phục Hy.
Lẽ nào sinh vật kỳ quái này đang cố gắng bắt chước Phục Hy, khai sáng một nền văn minh mới?
Tạ Cố Tức chợt nhớ lại câu nói vừa rồi của đồ vật kì quái kia.
Nếu nói rằng những màn hình trước mắt này chỉ là một cách thử nghiệm của sinh vật kỳ quái kia, vậy thì " lựa chọn hạng nhất" mà nó nhắc đến rốt cuộc là gì?
Là bắt y phải đưa ra một lựa chọn sao?
[Mỗi thời đại đều sẽ xuất hiện một kẻ ứng với thiên mệnh.]
[Bảy ngày sau, giờ Tý. Hài tử của ta, ta hy vọng con có thể đưa ra quyết định chính xác.]
Sau khi Hám Từ nói xong câu đó, hắn liền thu hồi sự chú ý khỏi Tạ Cố Tức.
Cùng lúc ánh mắt hắn rời đi, những màn hình vốn đang vây quanh Tạ Cố Tức cũng lập tức tan biến.
Ánh sáng xanh đậm kia giống như những vì tinh tú, từng chút một tan vào hư không.
Tạ Cố Tức chớp mắt, cảm giác như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác của y.