Hám Từ vừa bước vào trường thi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác trang nghiêm. Tựa như có tiếng chuông vang vọng bên tai, khơi dậy nhận thức, gột rửa những tạp niệm trong tâm.
Đến khi hoàn hồn lại, hắn liền thấy Khổng Nhất nhìn mình với vẻ mặt buồn cười hỏi:
"Có phải cảm giác rất kỳ diệu không?"
"Cha ta nói, đây gọi là Thánh Nhân Chung. Nghe nói, khi Nho gia vừa xuất thế, chiếc chuông này đã ngân vang lần đầu tiên. Tương truyền, chỉ cần Thánh Nhân Chung hiện hữu trong trường thi, thí sinh bên trong gần như không ai dám gian lận."
Nếu là trước đây, Hám Từ nghe thấy những lời như vậy chắc chắn sẽ chỉ xem như lời đồn trong dân gian, không đáng để tin. Nhưng từ sau khi trở thành hệ thống vào ngày hôm qua, hắn dần ý thức được rằng Nho gia rất có thể chính là một tiên môn tu luyện.
Dọc theo con đường lát đá tiến về phía trước, trước cổng trường thi đã có rất nhiều người tụ tập.
"Hám Từ, Khổng Nhất! Bên này!"
Có người vẫy tay từ xa, ra hiệu cho bọn họ lại gần. Đến khi tất cả tập trung đầy đủ, thời gian còn lại đến lúc bắt đầu kỳ thi chỉ khoảng một nén nhang.
Cổng trường thi ầm ầm mở ra.
Một vị giám khảo từ bên trong bước ra, đọc danh sách theo thứ tự. Những ai được gọi tên đều phải trải qua kiểm tra rồi mới được phép tiến vào trường thi. Hám Từ và Khổng Nhất lần lượt bước vào sau khi được kiểm tra.
Ở trung tâm trường thi, một bức tượng Khổng Thánh uy nghiêm đứng sừng sững. Hám Từ quan sát Khổng Nhất rồi làm theo, dâng hương kính bái, sau đó đi đến gian phòng thi của mình theo sự hướng dẫn của quan giám khảo.
Mỗi thí sinh được bố trí một gian phòng riêng biệt.
Hám Từ lấy bút và mực từ trong sọt sách ra, nghiền mực, chuẩn bị bắt đầu bài thi.
Bài thi đồng sinh lần này tương đối đơn giản. Hơn nữa, đại não của Hám Từ bây giờ chẳng khác nào một cỗ máy, tất cả những sách đã đọc qua đều rõ ràng hiện lên trong đầu. Những nội dung như Tứ Thư, năm chữ sáu vần,… đều là kiến thức cơ bản, hắn đối đáp trôi chảy.
Đến trường thi thứ năm, thứ sáu, đề bài yêu cầu phân tích một câu trong chương Cung Khoan Tín Mẫn Huệ thuộc Luận Ngữ – Dương Hóa:
"Cung tắc không vũ, khoan tắc đến chúng."
Hám Từ đề bút viết ngay.
Dù sao hắn cũng có tư duy của người hiện đại, đối với đề bài này lại càng thuận buồm xuôi gió. Đến đoạn kết, hắn tổng kết toàn văn: "Cung kính, nên người đến gần; khoan hậu, nên người quy tụ. Thành tín, nên người tin cậy; mẫn cán, nên việc thành công. Nhân huệ, ấy là kính trọng trách nhiệm. Năm phẩm hạnh này chính là đạo lý vững bền ngàn năm, dù kẻ áo vải dân dã cũng có thể dùng đó mà luận thiện ác của con người."
Viết xong, Hám Từ kiểm tra lại toàn bộ bài làm. Khoảng nửa chén trà nhỏ sau, tiếng chuông báo hiệu kết thúc kỳ thi vang lên.
Hám Từ đặt bút xuống, giao bài, rồi theo dòng người rời khỏi trường thi.
"Hám Từ!"
Từ phía sau, Khổng Nhất gọi với theo, giọng nói mang theo vẻ mỏi mệt:
"Cuối cùng cũng thi xong rồi! Ta sắp nghẹn chết mất. Mấy ngày nay ăn uống chẳng ra sao cả… Hám Từ, hay là chúng ta đến tửu lâu tụ tập một bữa đi, ta mời!"
"Trương Sinh bọn họ cũng đến rồi."
Nói cũng lạ, Hám Từ tuy chưa từng đặt chân vào học đường, nhưng quan hệ giữa hắn và đám người kia lại không tệ chút nào, ngay cả phụ thân của bọn họ cũng yêu thích hắn.
"Ngươi không đi, bọn họ cũng sẽ chẳng buồn đến." Khổng Nhất thấy Hám Từ còn do dự, cố ý khoa trương nói.
"Được."
Hám Từ liếc nhìn màn hình chính, thấy thời gian đếm ngược vẫn còn, tính toán sơ qua thì vẫn đủ thời gian để ghé tửu lâu. Nghĩ vậy, hắn gật đầu:
"Vậy hôm nay nghỉ ngơi một chút đi."
Chờ đến khi Hám Từ đã an vị trong tửu lâu, trên bàn bày đầy rượu thịt, thì đồng hồ đếm ngược trên màn hình chính cũng trở về số 0.
[Ký chủ số 1: Tạ Cố Tức, mười bốn tuổi.]
[Nhiệm vụ chính tuyến: Trói định ký chủ số 1.]
[Chi tiết nhiệm vụ: Tạ Cố Tức có linh căn cấp hoàng, nhưng vì là con trai của tông chủ Kiếm Tông nên bị lạnh nhạt, khinh thường. Do độ tinh khiết của linh căn không đủ, hắn mãi vẫn chưa thể bước chân vào con đường tu tiên.]
Hám Từ cầm lấy đũa, vừa gắp một miếng thịt ba chỉ.
Ngay sau đó, trước mắt hắn hiện ra một khối màn hình nhỏ. Trên màn hình, một thiếu niên gầy yếu đang cầm lấy cơm nguội lạnh băng, cúi đầu nhặt từng hạt mà ăn.
Hám Từ khựng lại một chút, cảm giác như lúc này mình nên làm gì đó. Hắn hồi tưởng lại cách làm của những hệ thống trước đó.
Hệ thống số 1, trước khi trở thành hệ thống, vốn cũng từng là một tu sĩ. Chính vì vậy, y đã tiêu tốn vô số linh thạch để mua Thiên Cực Linh Căn từ hệ thống thương thành, sau đó tặng lại cho Tạ Cố Tức.
Kết quả, Tạ Cố Tức một bước lên trời.
Còn hệ thống số 2 thì lại có rất nhiều tiền, vì thế y dứt khoát cải thiện chất lượng cuộc sống của Tạ Cố Tức, thậm chí còn bỏ ra một số tiền lớn để giảng giải đạo pháp, giúp hắn tại chỗ lĩnh ngộ đại đạo.
Nhưng kết cục của cả hai hệ thống này đều chẳng mấy tốt đẹp.
Hệ thống số 1 bị Tạ Cố Tức tìm ra bản thể, một kiếm xuyên tim. Hệ thống số 2 thì trúng độc mà chết, nguyên nhân cái chết vẫn còn là bí ẩn.
Thảm, quá thảm.
Hám Từ cụp mắt, khẽ cười nhạo một tiếng, mặt hắn làm ra vẻ đáng thương, chậm rãi đưa miếng thịt ba chỉ trên đũa vào miệng. Mùi hương béo ngậy lan tràn nơi đầu lưỡi, vừa mềm vừa đậm đà, khiến hắn thỏa mãn nheo mắt lại.
Rồi hắn ngước nhìn màn hình trước mặt.
Thiếu niên trên màn hình dường như đã nghe thấy điều gì đó kỳ quái. Đôi mắt hắn sắc bén quét về phía không trung, như thể có thể xuyên thấu qua màn hình mà nhìn thẳng vào Hám Từ. Ánh mắt hắn hung ác, nhưng đồng thời lại có nét cảnh giác của một con thú con trong rừng đang bảo vệ lãnh địa của mình, cấm người ngoài xâm phạm hay nhìn trộm.
Thật đáng yêu.
Hám Từ ngồi thẳng lưng, lướt qua những bản nhật ký công tác của các hệ thống tiền nhiệm.
Trên thực tế, nhiệm vụ chủ tuyến chính là cốt truyện đại khái của nguyên tác. Dù diễn biến câu chuyện có thay đổi thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến mức độ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.
Mà thông thường, những nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên là dễ hoàn thành nhất.
Nhờ có những bản nhật ký của các hệ thống trước đó, hắn đã học được cách sử dụng các công năng của hệ thống.
[Không cần căng thẳng.]
[Lần đầu gặp mặt, con ta.]
[Ngươi có thể gọi ta là phụ thần, đương nhiên, ta còn có một cái tên khác.]
[Phục Hy.]