Cua Con Ta Nuôi Hoành Hành Tam Giới

Chương 13: Bình an vô sự

Nàng nín thở đứng dậy, cẩn thận bước đến bên cạnh Lục Lê Quang, lòng bàn tay đã căng thẳng đến toát mồ hôi, trộn lẫn với rỉ sét. Trước khi vung dao, Cố Khê Trúc vẫn đưa chân ra thăm dò trước.

Mũi chân nàng vươn ra còn chưa đυ.ng tới Lục Lê Quang, một đạo ánh sáng đỏ sậm từ bên hông hắn bắn ra, dừng lại cách mũi chân nàng chỉ một tấc.

Đầu rắn chĩa thẳng vào mũi chân nàng, lè lưỡi phì phì.

Đây là linh thú hộ chủ?

Cố Khê Trúc nén nỗi sợ hãi, cười gượng rút chân lại: “Ta đến xem vết thương của hắn, hơi lo lắng nên bước hơi rộng.”

Nàng không thể gϊếŧ được Lục Lê Quang dù hắn đã hôn mê bất tỉnh.

Con rắn làm ra tư thế công kích, ép nàng liên tục lùi về phía giường, đợi đến khi Cố Khê Trúc trở lại giường, nó mới vèo một cái lui về bên người Lục Lê Quang, một lần nữa quấn quanh eo hắn, đầu rắn khóa chặt về phía Cố Khê Trúc.

Cố Khê Trúc không dám nhìn thẳng vào con rắn, nàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, tập trung vào góc tường.

Mỗi lần ánh mắt nàng lướt qua Lục Lê Quang, đều phát hiện linh xà kia vẫn gắt gao nhìn nàng.

Đây rõ ràng là phòng thủ nghiêm ngặt, không cho nàng nửa điểm cơ hội mà!

Cho dù mệt mỏi đến cực điểm, Cố Khê Trúc cũng không dám buông lỏng.

Dưới tình huống khẩn trương cao độ, bất cứ âm thanh nào trong phòng hay bên ngoài đều khiến nàng giật mình.

Chịu đựng đến gần hừng đông, tiếng gõ cửa dồn dập chợt vang lên, Cố Khê Trúc cả kinh cuộn tròn ở trên giường giật mình một cái, tim đập như lỡ nhịp.

“Lục Lê Quang, ngươi xong chưa? Còn một canh giờ nữa là trời sáng.” Bên ngoài cửa, một nữ tử vừa gõ cửa vừa nói: “Thời gian không còn sớm, nên xuất phát.”

Đợi một lát không nghe thấy Lục Lê Quang trả lời, tiếng đập cửa càng lớn hơn, nữ tử rõ ràng rất sốt ruột: “Đi trễ chúng ta một cọng lông cũng không vớt được.”

“Lục Lê Quang!”

Trong phòng, Lục Lê Quang nằm trên mặt đất "Shh" một tiếng, hắn mở mắt nhanh chóng liếc nhìn Cố Khê Trúc trên giường, tầm mắt dừng lại trên dải lụa của nàng một xíu, rồi lại vội vàng lảng tránh như bị lửa đốt.

Nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào thần hồn, nhìn nhiều một chút cũng giống như bị siết chặt cổ họng.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng dao cạo sắc bén, giống như có vật nhọn đang đào cửa.

Lục Lê Quang lấy lại tinh thần, hắn nhảy dựng lên đi tới sau cửa, một tay đặt ở trên cửa trầm giọng nói: “Ầm ĩ cái gì?”

“Đợi ta thay quần áo rồi sẽ ra ngay.”

Tiếng động chói tai cuối cùng cũng biến mất.

Lục Lê Quang hít sâu một hơi, đồng thời dùng tay ấn nhẹ vào vùng bụng trên bên phải.

Nơi đó vẫn còn đau âm ỉ, giống như bị dọa đến mức vỡ mật.

Đêm qua hắn chưa kịp hỏi rõ đồ vật của sư tôn sao lại ở trong tay nàng, bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để hỏi.

Hắn nhanh chóng kiểm tra tình trạng của mình, rồi đau lòng lấy từ túi trữ vật ra một phiến lá cây xanh biếc nuốt xuống.

Lúc mới tỉnh Lục Lê Quang vẫn còn mang vẻ mặt mệt mỏi, trên trán một mảnh máu thịt mơ hồ, tuy nhiên chỉ trong chớp mắt sau khi ăn phiến lá xanh, sắc mặt hắn đã trở nên hồng hào, tinh thần sảng khoái khí lực dồi dào.

Sau đó, Lục Lê Quang cởi bỏ áo ngoài dính đầy máu ra.

Khi động tác cởϊ áσ vừa thực hiện được một nửa, hắn liếc Cố Khê Trúc trên giường một cái, ánh mắt tối tăm không rõ. Sau khi hơi do dự, Lục Lê Quang giơ tay vung ra một luồng chưởng phong, hất tấm chăn mỏng trên giường lên phủ kín Cố Khê Trúc.

Xác định nàng không thể nhìn thấy gì, hắn mới nhanh chóng thay quần áo, còn chải lại búi tóc cho mình. Thu dọn xong xuôi, Lục Lê Quang mở cửa phòng nói: “Đi thôi!”

Nữ tử ngoài cửa mặc một bộ áo xám tầm thường, giữa chân mày có một chấm son đỏ rất nổi bật. Nàng ấy khoanh tay trước ngực, sau khi thấy Lục Lê Quang liền khẽ khịt mũi đảo mắt một cái.

Vừa định quay người, nàng ấy bỗng đưa một chân chặn lại cánh cửa mà Lục Lê Quang định đóng.