Cua Con Ta Nuôi Hoành Hành Tam Giới

Chương 12: Kinh sợ

Phía sau đầu nàng bị một lực mạnh đè xuống, dường như có thể nghiền nát hộp sọ của nàng bất cứ lúc nào.

Những ngón tay sắc nhọn đâm vào tóc nàng, từng chút một nhẹ nhàng cào vào da đầu.

Khi hơi thở nóng bỏng của Lục Lê Quang áp sát nàng, Cố Khê Trúc tỉnh táo lại một cách kỳ lạ, trong đầu nàng lóe lên câu nói lúc trước nhìn thấy trên mạng - nếu không thể chống cự, hãy cố gắng bảo vệ bản thân, tránh bị tổn thương nặng nề hơn.

Nàng ngừng việc giãy giụa vô ích, điều chỉnh hơi thở, có ý thức dẫn dắt luồng linh khí yếu ớt trong cơ thể.

“Coi như ngươi thức thời.” Nữ nhân dưới thân hắn có hơi thở sạch sẽ mà hắn không ngờ tới, không có mùi máu tanh của vùng đất bị bỏ rơi, toàn thân tỏa ra một khí chất ôn hòa vô hại, giống như một chiếc gối mềm mại được phơi nắng, ôm vào trong ngực, nguyên thần ngâm trong máu tươi vẩn đυ.c đều có thể được an ổn trong nháy mắt.

Không muốn làm hỏng chiếc gối ôm khó có được này, Lục Lê Quang hơi thu liễm lực đạo, hắn tham lam hít một hơi, dùng ngón tay cuộn lấy tóc Cố Khê Trúc.

Ngay lập tức, Lục Lê Quang giống như bị điện giật rút tay về, lệ khí trong mắt hắn tiêu tan, trong mắt chỉ còn lại sự kinh hãi, khuôn mặt méo mó đổ mồ hôi từng giọt lớn, thân thể đang đè lên nàng kịch liệt run rẩy.

Hắn đang sợ cái gì?

Cố Khê Trúc không nhắm mắt, từ ánh mắt của Lục Lê Quang bắt được nguồn cơn sợ hãi của hắn - chính là sợi dây buộc tóc của nàng.

Tâm niệm Cố Khê Trúc khẽ động, nàng nhanh chóng lắc đầu, dây buộc tóc cũng lắc lư theo.

Lục Lê Quang mặt trắng như tờ giấy, thất thanh kêu lên: “Sư tôn!”

Trong lòng Cố Khê Trúc đã hiểu rõ, dải lụa mà cua nhỏ mang về tám chín phần mười chính là của sư tôn trong miệng Lục Lê Quang.

Lục Lê Quang nhìn thấy dải lụa này liền sợ tới mất hồn mất vía, hiển nhiên sư tôn ở trong lòng hắn có hình tượng cực kỳ khủng bố, mà nàng hiện tại có lẽ có thể lợi dụng điểm này để tìm một tia chuyển cơ.

Lục Lê Quang: “Ngươi... sao ngươi lại có đồ của sư tôn?”

Cố Khê Trúc lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi nói xem?”

Nàng chậm rãi đưa tay lên tóc, đầu ngón tay ấn nhẹ vào dải lụa.

Ngay khi nàng nắm lấy một góc dải lụa, định giật nút thắt để rút dải lụa tuột ra khỏi tóc, Lục Lê Quang vốn đang đè nàng bỗng lăn kềnh xuống giường, sau khi rơi xuống đất hắn liền quỳ sụp xuống, liên tục dập đầu phát ra tiếng “đùng đùng”!

“Sư tôn!”

“Ta chẳng thấy gì cả, xin đừng gϊếŧ ta!” Giọng Lục Lê Quang khô khốc khàn đặc, lời cầu xin lộ ra hơi thở tuyệt vọng.

Hắn không biết mình đã dập đầu bao nhiêu cái, mỗi lần đều dùng hết toàn lực, chẳng mấy chốc, trên mặt đất đã xuất hiện một vũng máu đỏ tươi văng tung tóe theo từng cú dập đầu của hắn.

Máu tươi văng lên giường, cảnh tượng khiến người ta rùng mình.

Tay Cố Khê Trúc hơi dừng lại, chỉ cảm thấy dải lụa trên đầu lộ ra hàn ý lạnh lẽo, lạnh đến da đầu nàng tê dại.

Chủ nhân của dải lụa này rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố, mà có thể khiến Lục Lê Quang - kẻ gϊếŧ người như chém củi lại sợ hãi đến vậy?

Mặc kệ vị sư tôn kia hung tàn cỡ nào, giờ phút này, dải lụa này chính là cọng rơm cứu mạng của nàng, Cố Khê Trúc nghĩ vậy liền giật phăng dải lụa ra, nắm chặt trong tay.

Nàng không hành động hấp tấp, mà ngồi yên trên giường chờ đợi.

Không lâu sau, Lục Lê Quang vẫn đang dập đầu bỗng ngã gục về phía trước, đập đầu vào cột giường một cái rồi không đứng dậy nữa.

Hình như đã ngất?

Cố Khê Trúc lại đợi thêm một lúc, rồi mới thử gọi: “Lục Lê Quang?”

Lục Lê Quang không có bất kỳ phản ứng nào.

Cố Khê Trúc lấy ra từ dưới gối một con dao gỉ.