Sau Khi Giả Beta Chuột Hamster Omega Hối Hận Rồi

Chương 10

Cổ họng Quý Nhuyễn như bị điện giật, giọng nói run rẩy không thể kiểm soát.

Alpha nhận ra sự sợ hãi của cậu, buông tay ra, nhưng ánh mắt vẫn như dã thú săn mồi nhìn chằm chằm vào con mồi nhỏ bé. Quý Nhuyễn không dám cử động bừa bãi, căng thẳng quan sát hắn, luôn trong trạng thái sẵn sàng bỏ chạy.

Người này tám phần là "tội phạm trốn trại", mà trực giác cũng nói với cậu, đây chính là con Maine Coon đáng sợ kia.

"Dọn dẹp? Cậu là sinh viên quân đội? Từ khi nào gu thẩm mỹ của trường chúng ta lại... dễ thương thế này?" Alpha cười nham hiểm, không chỉ nghi ngờ thân phận của cậu mà còn giễu cợt cả ngoại hình của cậu.

"...Vậy, anh là ai?"

"Tôi à? Tôi vừa trèo ra từ trong kia, cậu đoán xem tôi là ai?" Đôi mắt Alpha đen láy, như hai viên hắc diệu thạch chưa được mài giũa. Hắn trêu đùa món đồ chơi nhỏ trước mặt với giọng điệu đầy vẻ bỡn cợt.

Không muốn đoán, một chút cũng không muốn đoán. Quý Nhuyễn không muốn đi theo vết xe đổ của người bị Alpha trăn cắn rớt nửa cái tai kia.

Cậu cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn bỏ chạy, im lặng lắc đầu, trong lòng cầu nguyện rằng chú bảo vệ ở cửa sẽ vào kiểm tra một chút, cứu lấy chú chuột nhỏ đáng thương này.

Alpha lại tiếp tục: "Thật ra là tôi đã bẻ gãy cánh tay của một con nhím nên mới bị nhốt vào đây."

Hàn Sĩ Kỳ nói đúng, ở đây toàn là bọn bạo lực biếи ŧɦái.

"Tôi... tôi dọn xong rồi, tôi muốn... ra ngoài." Chú chuột nhỏ không thể chịu đựng thêm giây nào nữa, nếu còn nói thêm vài câu, có lẽ con mèo này sẽ nhào tới cắn đứt cổ cậu mất.

Thế nhưng Alpha túm lấy cổ áo cậu, thô bạo kéo trở lại.

"Ấy, đừng vội thế chứ? Tôi còn muốn nói chuyện với cậu thêm chút nữa mà."

"Thế này đi," Alpha giơ miếng bánh quy còn lại lên, lắc lư trước mũi Quý Nhuyễn, "Cậu nói cho tôi biết tên của cậu, tôi sẽ trả bánh quy lại cho cậu."

"...Anh đã ăn một miếng rồi mà." Quý Nhuyễn nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Ồ, thế cậu không cần nữa?"

Quý Nhuyễn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của bánh quy, miệng đã bắt đầu chảy nước bọt. Lại nhìn vào ánh mắt đầy đe dọa của Alpha, cậu đành phải cúi đầu thỏa hiệp: "Không... không phải... Tôi vẫn cần."

"Vậy, nếu tôi nói tên cho anh, anh sẽ để tôi đi đúng không? Tôi sẽ không nói với ai chuyện anh vượt ngục đâu."

"Vượt ngục?" Alpha bật cười trầm thấp, "Được thôi."

"Tôi tên là Quý Nhuyễn. Quý trong mùa, Nhuyễn trong mềm mại."

"Quý Nhuyễn..." Hắn lặp lại hai chữ ấy, cảm thấy cái tên này khi lướt qua đầu lưỡi mềm mại đến lạ thường. Đặt tên thật khéo, giống hệt con người vậy.

Tiểu Omega tràn đầy mong đợi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên nửa gói bánh quy còn lại, cẩn thận hỏi: "Vậy, anh có thể trả bánh quy lại cho tôi rồi chứ?"