Hàn Sĩ Kỳ gãi đầu, không biết nên dỗ dành sinh vật nhỏ này thế nào. Bạn bè quanh cậu ta đều là Alpha, cách giao tiếp không ngoài đánh nhau hay cà khịa nhau, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này.
Cậu ta cứ tưởng chỉ có Omega mới dễ chạm vào một cái là rơi nước mắt chứ.
Bên cạnh bỗng im lặng. Quý Nhuyễn cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân mình. Đôi giày thể thao phiên bản giới hạn màu trắng sữa trông hoàn toàn lạc lõng giữa những đôi bốt quân đội đen kịt xung quanh, giống như chính cậu vậy.
Đột nhiên, trong tầm nhìn của cậu xuất hiện một bàn tay. Hàn Sĩ Kỳ không biết lôi từ đâu ra một gói đồ ăn vặt nhỏ.
Quý Nhuyễn hít hít mũi, hình như cậu ngửi thấy mùi hạt khô. Bao bì màu cà phê trông có vẻ rất ngon.
“Cái gì vậy?”
“Suỵt.” Husky ngó trái ngó phải, xác nhận an toàn xong liền nhét gói đồ ăn vào tay Tiểu Hamster, sau đó hơi tự hào nói: “Là bánh quy hạt kem đấy. Món này ở đây thuộc diện hàng cấm, tôi khó khăn lắm mới kiếm được, còn đúng một gói cuối cùng, tặng cậu đó.”
Bánh quy hạt à… chắc chắn là ngon lắm. Khoan đã, hàng cấm? Thế chẳng phải mấy thứ cậu gửi đi kiểm tra như hạt khô, rau củ sấy và phô mai đều sẽ bị…
Nghĩ đến những món ăn vặt yêu thích của mình, Quý Nhuyễn đau lòng không tả xiết.
“Cảm ơn.”
“Nhìn cậu sao lại càng buồn hơn thế? Không thích ăn à? Vậy tôi tặng cậu cái khác nhé.”
“Không, không phải, tôi thích mà.” Quý Nhuyễn vội vàng giấu gói bánh đi.
“Hehe, vậy là tốt rồi. Cậu không giận tôi nữa chứ?”
“Tôi đâu có giận cậu, chỉ là… hơi nhớ nhà thôi. Lúc đi tôi còn chưa kịp chào tạm biệt ba nữa…”
Hôm đó, người của quân đội đến báo có tình huống khẩn cấp, ba cậu vội vã rời đi, thậm chí còn không gọi lại một cuộc nào. Sau đó, Quý Minh Giản đến nhà tìm cậu, rồi đưa cậu đến đây. Trước khi đi, anh ấy còn dặn cậu phải cẩn thận, nhất định đừng để bị Alpha lừa mất.
Phải rồi, còn nơi nào an toàn hơn Học viện Đặc chiến Liên bang nữa chứ?
Hàn Sĩ Kỳ bất ngờ khoác vai Quý Nhuyễn, kéo cậu vào lòng, trượng nghĩa vỗ ngực bảo: “Không sao đâu, đừng buồn nữa! Sau này có anh đây chăm sóc cậu!”
Quý Nhuyễn suýt thì nghẹt thở, mãi mới vùng ra được: “Cậu… đừng lúc nào cũng động tay động chân.”
Dù đã làm phẫu thuật tạm thời ức chế tuyến pheromone và tiêm thuốc ức chế, cậu vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi pheromone nồng đậm của Alpha.
“Biết rồi biết rồi. Cậu còn nhạy cảm hơn cả Omega nữa đấy.”
“Đừng có so tôi với Omega.”
Quý Nhuyễn gõ nhẹ lên đầu cậu ta.
“Ừ ừ, được rồi mà.” Hàn Sĩ Kỳ cười hì hì, xoa xoa đầu mình.
“À đúng rồi, phòng giam… ở đâu vậy?”