Kỹ Năng Ăn Cơm Đặc Biệt Của Rắn Tham Ăn

Chương 10

“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch? Nhúc nhích một chút đi mà.”

Aize đã ăn no nê: Không nghe, không nghe, rùa già tụng kinh.

Cố gắng mấy lần vẫn không lay chuyển được đối phương, lần đầu tiên trong đời quý cô Ena được nếm trải cảm giác bị “dùng xong thì bị đá”. Cô bé nhìn Tiểu Bạch đầy nghi hoặc.

Tiểu Bạch ngoan ngoãn như vậy, chẳng lẽ chỉ là để dụ mình cho ăn?

Nhưng rất nhanh, cô bé lại lắc đầu tự phủ định. Không thể nào, ma thú cấp thấp làm gì thông minh đến thế, chắc là ăn no quá, lười động đậy thôi, đúng không?

Tự cho là mình đã hiểu rõ chân tướng sự việc, Ena rộng lượng tha thứ cho Tiểu Bạch, rồi dọn dẹp qua loa một chút và đi ngủ. Bên trong lều nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của cô bé.

Nửa đêm về sau, bất chợt có hai người lặng lẽ bước vào trong lều. Bên trong tối om, một người trong số đó lấy ra một đóa hoa, đặt nhẹ bên gối Ena. Cô bé lập tức ngủ say hơn hẳn.

Hai người kia lấy ra một khối huỳnh thạch phát sáng, bắt đầu lục lọi khắp lều. Tuy nhiên, có vẻ như họ không tìm được thứ mình muốn.

“Giấu kỹ thật đấy.”

“Cũng không cần vội. Dù sao đến lúc cần, bọn họ nhất định sẽ tự lấy ra dùng thôi. Chỉ cần bám theo họ, kiểu gì cũng sẽ tìm được Yatali.”

“Nói cũng phải.”

Hai người thì thầm vài câu rồi nhanh chóng xóa sạch dấu vết, rời khỏi lều mà không hề biết rằng, trong bóng tối, một con rắn nhỏ màu trắng đã dõi theo mọi hành động của họ từ đầu đến cuối.

Hai ngày tiếp theo, Aize cuộn tròn trong l*иg, thật sự sống những ngày thần tiên. Mỗi ngày đều có đủ loại thịt ngon để ăn, thậm chí khi cô dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt nỗi khát khao dành cho đồ nướng, Ena còn ân cần tặng cô hai xiên thịt nướng giải thèm. Thơm đến mức cô nằm mơ cũng thấy mình đang ăn đại tiệc BBQ.

Aize cực kỳ hài lòng với cuộc sống hiện tại. Hệ thống thì lại đau khổ đến mức đập đầu vào tường.

[Chẳng lẽ cô định cứ thế mà sa đọa à? Chẳng lẽ cô thực sự muốn theo tiểu thư quý tộc này quay về thế giới loài người, mỗi ngày chỉ biết cuộn mình trong một góc nhỏ, nằm dài trên giường của người ta, ăn no chờ chết, bị nhốt như thú cưng, từ nay mất sạch tự do?]

[Cũng đúng là không nên thật.]

Aize gương mặt trầm mặc, rất có trách nhiệm.

[Vậy nên mày cứ chửi tao nhiều vào, chửi càng nặng càng tốt. Không thì mấy ngày ăn ngon ngủ kỹ thế này tao thấy day dứt lắm.]

Hệ thống: [...]

“Ena!”

Một thiếu niên cao lớn đi vào lều. Đó là anh trai của Ena, Ed Campbell.

Phát hiện em gái không có trong lều, Ed lập tức quay sang nhìn chăm chăm con thú cưng nhỏ của cô bé.

Thấy con rắn trắng cuộn tròn như đang nghỉ ngơi, cậu ta không chút khách khí gõ gõ vào l*иg, định đánh thức nó dậy.

“Này. Nhóc con, dậy đi.”

Aize lười biếng mở mắt, thấy là cái tên đáng ghét này thì lập tức quay đầu sang chỗ khác, coi như không khí.

Tuy là anh trai của Ena, nhưng hắn ta chẳng chững chạc tí nào, đúng chuẩn kiểu “gấu lớn chưa chịu lớn”. Hôm qua vì cô không thèm để ý đến hắn, tên này vậy mà dám giật luôn xiên thịt nướng mà Ena chuẩn bị cho cô, nhét vào mồm ăn ngon lành. Cướp đồ ăn của một con rắn mà cũng làm được, đúng là... còn có chút liêm sỉ nào không vậy?

Ed từng thấy con rắn trắng nhỏ ngoan ngoãn nghe lời trước mặt em gái mình, mà cái tuổi mười mấy ấy, lại đang đúng giai đoạn thích thể hiện bản thân. Phát hiện con rắn không thèm để ý đến mình, cậu ta lập tức thấy khó chịu.

Cậu lại giơ tay gõ thêm vài cái lên l*иg. Thấy con rắn nhỏ vẫn không phản ứng gì, cậu hậm hực đi ra ngoài. Aize còn tưởng hắn đã chịu bỏ đi, ai ngờ một lát sau lại quay lại, trong tay còn cầm theo một cành cây nhỏ.

Một phút sau, bị cành cây chọt tới chọt lui, Aize lặng lẽ ngước mắt nhìn cái tên cao ít nhất mét tám trước mặt: biết cả dùng công cụ rồi cơ đấy, trí thông minh này cũng tạm được đấy, chắc bằng trẻ ba tuổi rưỡi?

May mà Ena quay lại đúng lúc. Vừa bước vào lều đã thấy anh trai đang bắt nạt thú cưng của mình, cô lập tức cau mày, khó chịu hỏi:

“Anh ơi, anh đang làm gì thế?”

Ed cũng bực bội nhìn con rắn trắng trong l*иg chẳng nể mặt mình tẹo nào.

“Con vật này chẳng ngoan gì cả. Hay để anh huấn luyện giúp em đi, biết đâu huấn luyện nó chui qua vòng lửa cũng nên.”

“Thôi khỏi! Tối nay là thời điểm quan trọng, anh đừng quấy rối nữa, mau đi giúp chú Moger đi!”

Ena hừ một tiếng, kéo cậu anh trai chẳng đáng tin chút nào ra ngoài.

Trong l*иg, Aize nheo mắt suy nghĩ. Nói ra thì, từ đầu cô đã thấy hành vi của đám người này có chút là lạ. Ngoài cô ra, bọn họ còn bắt được không ít rắn cạp nong, nhưng không gϊếŧ, mà cứ để nuôi như vậy. Sau đó còn dùng loại sơn kỳ quặc nào đó vẽ vẽ viết viết trên mặt đất.

Đêm xuống, trăng treo cao giữa trời.

Đống lửa đã cháy lên, mọi người quây thành một vòng xung quanh một khu đất trống, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.

Không ai biết rằng, trong cái lều gần đó, một con rắn trắng nhỏ đang ngọ nguậy cái đuôi. “Cạch” một tiếng, cửa l*иg lập tức bật mở, Tiểu Bạch thành công chuồn ra ngoài.

Đây đâu phải lần đầu cô trốn ra. Tối qua thử mở cửa l*иg thấy được, cô đã tranh thủ dạo chơi một vòng rồi.

Aize chậm rãi chui ra khỏi lều, núp vào một bụi cỏ bên cạnh. Từ xa, cô thấy giữa nhóm người kia là một khoảng đất trống, trên đó vẽ một hình thù kỳ lạ và khổng lồ.