Kỹ Năng Ăn Cơm Đặc Biệt Của Rắn Tham Ăn

Chương 9

Đói quá... không có cơm ăn...

Nói là nuôi thú cưng mà? Nói ăn mềm uống sướиɠ mà?

Aize vốn tưởng rằng mình đã chạm tay vào chìa khóa đỉnh cao của rắn sinh, bây giờ thè lưỡi ra, mắt đầy bi thương... Mấy tiếng đồng hồ tin tưởng, cuối cùng đã đặt sai chỗ!

Cô bắt đầu nghĩ xem có nên nhân lúc không ai chú ý mà chuồn đi không. Nhưng đúng lúc này, tấm màn lều bị vén lên.

Aize lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Ena bước vào, trên tay nâng một chiếc lá lớn. Bên ngoài, thịt đang được nướng, mùi thơm nồng nàn lập tức tràn vào khi màn lều mở ra.

Đôi mắt bạch xà lập tức sáng lên, tràn đầy khát khao và mong đợi.

Gì vậy? Thịt nướng sao? Mau cho mị một miếng đi!

Rõ ràng là một con rắn, nhưng đôi mắt Aize không phải dạng đồng tử dọc thường thấy, mà tròn trịa đáng yêu. Giờ phút này, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thứ trong tay Ena, ánh mắt tha thiết khiến Ena cũng thấy mềm lòng.

Ena cảm thấy trái tim mình bị bắn trúng bởi sự dễ thương này. Cô ấy đi đến, cầm một miếng thịt tươi lên.

"Nào, ăn thịt đi nào~"

Aize nhìn kỹ, có chút thất vọng, là thịt sống à... Nhưng cũng dễ hiểu thôi, dù gì bây giờ cô cũng là một con rắn mà. Có thịt để ăn vẫn tốt hơn là tiếp tục đi ăn sống đồng loại.

Vì thế, cô lập tức há miệng, làm ra vẻ đang chờ được đút ăn.

Thấy cái miệng đói khát này chưa?

Cứ ném thẳng vào đây đi!

Ena nhìn dáng vẻ thèm thuồng kia, không nhịn được bật cười, thả miếng thịt xuống, để nó rơi thẳng vào miệng bạch xà.

Sau đó, cô nhìn thấy con rắn nhỏ nhai nhai một chút rồi nuốt ngay, kế tiếp lại há miệng thật to về phía cô.

Aize: "A ~"

Ena mới 15 tuổi, thấy cảnh này không nhịn được lại đút tiếp một miếng nữa, vừa cười vừa nói:

“Em ngoan quá à, còn dễ thương nữa! Mà lại còn xinh nữa chứ. Vậy... gọi em là Tiểu Bạch nha, chịu không?”

Sau đó, cô bé lại gọi mấy tiếng “Tiểu Bạch” nữa.

Aize vừa chóp chép ăn vừa nghĩ: Khen cũng khéo đấy, biết phát hiện ưu điểm của mị, nhưng mà cái cách đặt tên này đúng là hơi thẳng quá mức rồi, vẫn là “Aize” nghe thuận tai hơn.

Mà thực ra “Aize” cũng chẳng phải tên gốc của cô. Đó là cái tên mà thế giới này tự động công nhận và đặt cho cô. Vì vậy nên từ lúc mới sinh ra, cô đã vô thức cho rằng mình tên là Aize.

Do Aize nghe hiểu được tiếng người, lại còn muốn dụ cô bé con cho mình ăn thịt, nên dù có hơi chê cái tên đó quê mùa, cô vẫn chịu khó đáp lại. Đôi mắt to tròn của cô chớp chớp, tha thiết nhìn Ena.

Ena cầm một miếng thịt tươi, vừa lắc qua lắc lại trước cửa l*иg, vừa gọi: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch...”

Aize đã ăn của người ta thì cũng khó làm ngơ. Biết cô bé đang trêu mình nhưng vẫn chịu khó phối hợp, dựng thẳng người dậy, lắc qua lắc lại theo tay Ena, trông chẳng khác gì một vũ công múa cột yêu kiều.

Nhưng múa được một hồi, Aize nhận ra cô bé này càng chơi càng hăng, toàn muốn thử mấy tư thế khó nhằn, mà lại không cho thịt, thế là cô bắt đầu bực. Cái đuôi nhỏ của cô khẽ động đậy, luồn qua khe l*иg chui ra, quấn lấy ngón tay Ena rồi kéo mạnh một cái, cái đầu rắn bèn chồm tới.

Vảy của Aize không hề bẩn, cũng không trơn nhớt, chỉ là cảm giác lành lạnh khiến Ena rùng mình, sợ đến mức không dám nhúc nhích. Đến lúc này Ena mới chợt nhớ ra: Trong l*иg không phải thú cưng bình thường, mà là một con rắn độc cấp thấp. Nếu bị nó cắn thì...

Cô bé sợ đến mức nước mắt muốn rơi, há miệng định hét gọi chú Moger, nhưng cảm giác lạnh lạnh ấy nhanh chóng rút lui. Con rắn nhỏ màu trắng chỉ đơn giản là nuốt miếng thịt kia, hoàn toàn không có ý định nhân cơ hội cắn cô bé một phát.

Ena nín thở, da đầu tê rần vì sợ, nhưng rồi thấy không có chuyện gì xảy ra thì ngớ người ra luôn.

“Tiểu... Tiểu Bạch?”

Con rắn nhỏ màu trắng lè lè cái lưỡi chẻ, đôi mắt to đen láy long lanh nhìn cô bé, trong suốt như nước.

Con người đại khái là một loài sinh vật rất kỳ lạ, rõ ràng có lúc sợ muốn chết, vậy mà lại không nhịn được việc tự rước họa vào thân. Cứ như thể đặc biệt mê mẩn cái cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ do adrenaline mang lại.

Ena ngập ngừng cầm thêm một miếng thịt tươi, đưa tới bên l*иg.

“Tiểu Bạch, lại đây nào.”

Cô bé căng thẳng nhìn cái đầu rắn đang chầm chậm tiến lại gần, chuẩn bị chỉ cần có dấu hiệu gì lạ là rụt tay về ngay. Nhưng con rắn trắng nhỏ vẫn như trước, không có ý cắn Ena, chỉ ngoạm lấy miếng thịt rồi rút lui.

Sau khi xác nhận con rắn trắng quả thật không có ý tấn công, mắt Ena lập tức sáng rỡ. Một cảm giác vui sướиɠ xen lẫn thành tựu bất ngờ trào dâng trong lòng. Cô bé không nhịn được lại chạy ra lấy thêm một đống thịt về, miếng này đến miếng khác đều cho ăn sạch. Trong lúc đó còn can đảm đưa tay chạm nhẹ lên đầu Tiểu Bạch, kết quả vẫn không bị tấn công.

Sự thân thiện nho nhỏ mà cô bé chầm chậm khám phá ra từ Tiểu Bạch khiến nụ cười trên gương mặt cô không hề tắt. Chỉ tiếc là niềm vui thì thường chẳng kéo dài được bao lâu.

Khi đống thịt trong tay đã cho ăn hết sạch, cô phát hiện ra con rắn nhỏ vừa rồi còn thông minh lanh lợi nay đã cuộn mình lại thành một cục, giả vờ làm một con rùa già lười biếng chẳng buồn nhúc nhích.

Ena lại chạy đi lấy thêm ít thịt mang tới, nhưng vẫn không nhận được phản ứng nào. Cô bé không cam lòng, gõ nhẹ vào l*иg.