Linh Sủng Của Ma Tôn Lại Chết Rồi

Chương 32: Ngỗng không chịu chết (3)

Hắn dùng con mắt duy nhất của mình gắt gao nhìn chằm chằm vào con ngỗng Tuyết Hoa vẫn đang lấy cánh che mặt thiếu gia. Trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ… gần như vô lý đến mức hoang đường.

… Là con ngỗng đó sao?

Sao có thể là con ngỗng đó được?!

Nhưng lúc này, tất cả linh thú bên cạnh thiếu gia đều đã không chịu nổi sự bạo ngược của ma khí Thị Diệt mà chết, hoặc là trọng thương hôn mê. Chỉ có con ngỗng kia vẫn sống khỏe mạnh như không có chuyện gì xảy ra.

Chung thúc gắt gao nhìn chằm chằm vào con ngỗng, phát hiện nó… đang len lén đảo mắt nhìn xung quanh đầy khả nghi.

Chung thúc: “…”

Ông rơi vào trầm mặc.

Bên cạnh, Kim Giác cũng theo ánh mắt của Chung thúc mà nhìn về phía con ngỗng đang dùng cánh che đầu thiếu gia nhà nàng.

Sau đó, vừa mới còn kích động hưng phấn, Kim Giác cũng đột nhiên trầm mặc theo.

… Không đến mức đó đâu nhỉ?

Dù sao… nó cũng chỉ là một con ngỗng Tuyết Hoa mà thôi!

Vì sự im lặng đầy quỷ dị của Chung thúc và Kim Giác, Thú Bách Vạn — người đang chìm trong sự ghen tị vì con ngỗng có thể nhảy nhót tung tăng bên cạnh lão đại nhà mình, cũng nhanh chóng nhận ra bầu không khí đã thay đổi.

Thiếu niên có đôi tai thú màu vàng vừa quay đầu lại đã thấy hai đồng bạn của mình bày ra vẻ mặt khó hiểu. Cảnh tượng này khiến hắn rùng mình một cái, không nhịn được hỏi:

“Hai người các ngươi làm sao vậy? Sao trông như bị táo bón mãn tính thế?”

Kim Giác lập tức tung một cước đá vào mông Thú Bách Vạn.

Chung thúc thì hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

“Về sau… phải đối xử thật tốt với con ngỗng đó.”

Lời này của ông ta nói ra có chút khó khăn, đại hán một mắt cũng trừng chằm chằm vào con ngỗng đầy căng thẳng, nhưng giọng điệu lại mang theo sự kiên quyết không thể chối từ.

Thú Bách Vạn lập tức nhảy dựng lên như thể bị giẫm vào đuôi:

“Dựa vào cái gì phải đối xử tốt với con ngỗng đó?! Chung thúc, có phải đầu óngươi bị úng nước rồi không, hay là mắt mù rồi?Ngươi không thấy vừa rồi con ngỗng đó đã táng vào mặt lão đại của ta mười cái bạt tai sao?!”

“Trên đời này làm gì có con ngỗng nào có thể sống yên ổn sau khi đánh vào mặt lão đại chứ! Chờ lão đại khôi phục lại, ta nhất định phải xé xác nó thành tám mảnh, nhổ sạch lông, quét lên mật ong rồi nướng cho lão đại ăn!!”

Thú Bách Vạn vẫn chưa hả giận, hắn dậm chân bình bịch, rồi quay ngoắt về phía trung tâm hồ, gào lớn:

“Con ngỗng chết tiệt kia! Ngươi cứ chờ đó cho lão tử! Tối nay chính là ngày chết của ngươi!!”

Nghe thấy lời uy hϊếp mang đầy sát khí của Thú Bách Vạn, Tư Vân Phi chỉ biết trợn trắng mắt. Nàng mệt mỏi vẫy vẫy cánh, rõ ràng lại bị ghi thù nữa rồi. Thôi, kệ đi, nàng cũng lười phản ứng, thế là liền hạ cánh xuống.

Vì vậy, khi Ma Tôn đại nhân vừa khôi phục thị giác, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy chính là con ngỗng trắng kia ngẩng cổ lên trời, làm một cú xem thường đầy kịch tính. Sau đó…

Nó nghiêng người về phía sau, trực tiếp nằm bẹp xuống mặt hồ, thả lỏng trôi nổi không nhúc nhích.

Mạc Bất Nhàn: “…”

Dù Ma Tôn đại nhân chưa từng nghe qua hai chữ “bãi lạn”, nhưng nhìn bộ dáng con ngỗng trắng đang trôi nổi trên mặt nước kia, hắn lại có thể lập tức lĩnh hội được ý nghĩa của nó một cách vô cùng chuẩn xác.

Nhưng nếu không phải bãi lạn thì còn là gì nữa?

Lúc này, Tư Vân Phi cuối cùng cũng hoàn hồn khỏi sự xấu hổ và căng thẳng khi bốn mắt chạm nhau vừa rồi. Sau khi tỉnh táo lại, nàng mới nhận ra hành động “bịt tai trộm chuông” của mình quả thực có chút ngốc nghếch.

Dù sao thì trước khi chết, nàng cũng đã phản công thành công và trút được cơn giận. Khả năng cao toàn bộ Tu Tiên giới cũng chẳng mấy ai có thể to gan lớn mật như nàng, hung hăng tát Ma Tôn mười cái bạt tai.

Vậy nên… nàng cũng chẳng còn gì để hối tiếc.

Nằm yên chờ chết… cái quỷ gì chứ?!

Ban đầu, con ngỗng trắng còn trôi lững lờ trên mặt nước như một đóa sen trắng, nhưng chưa đầy một phút sau, nó đột nhiên bật dậy, mang theo mấy giọt nước nhỏ bắn tung tóe.

***

*“Bãi lạn” là cách nói lái vui nhộn của cụm từ “bại liệt” trong tiếng Việt. Nó thường được dùng theo nghĩa hài hước trên mạng để chỉ trạng thái kiệt sức, lười biếng, hoặc hoàn toàn mất động lực, kiểu như “nằm bẹp luôn, không muốn làm gì nữa”.

Trong ngữ cảnh của truyện, con ngỗng Tư Vân Phi sau khi tát Ma Tôn xong liền “bãi lạn”—tức là nằm bẹp ra mặt hồ, giả chết hoặc hoàn toàn hết sức, không muốn phản kháng nữa.