Cho nên… ký ức của đại ma đầu chỉ bắt đầu từ lúc hắn mở mắt sao?! Có khi nào hắn đã quên chuyện bị đánh trước đó rồi không?!
Nếu đúng là như vậy, nàng có thể sẽ không bị hắn ghi hận, rồi sau đó bị hành hạ đến ch·ết…
“Hơn nữa, ngươi cảm thấy che thế này có tác dụng sao? Đừng nói đến cú chụp cuối cùng này, trước đó ngươi đã đánh ta mười lần rồi. Ngươi nghĩ ta nhắm mắt lại thì sẽ không biết sao?”
Đây chính là lý do khiến Ma Tôn đại nhân tức giận, rõ ràng con ngỗng này đã đánh hắn tận mười phát, cuối cùng lại còn định che mắt hắn rồi giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ hắn là con mèo ngu xuẩn kia sao?!
Ma Tôn đại nhân có thể cảm nhận được cái cánh trắng như tuyết bao trùm lên mặt mình run lên dữ dội, nhưng dù vậy, con ngỗng gan lớn này vẫn kiên quyết không chịu buông ra.
Mạc Bất Nhàn: “…Tốt.”
Được lắm, hắn nhớ kỹ rồi.
Chờ tới lúc hắn có thể cử động trở lại…
Bên này, ngỗng Tuyết Hoa và Ma Tôn đại nhân vẫn tiếp tục giằng co trong sự im lặng đầy xấu hổ.
Ở phía xa, ba người bên cạnh Trân Thú Viên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái kinh hãi tột độ.
Bọn họ luôn dán chặt ánh mắt vào mặt hồ, vì thế cũng nhanh chóng bắt được khoảnh khắc Ma Tôn đại nhân… trợn mắt.
Thú Bách Vạn là người đầu tiên ngừng gào thét phẫn nộ, hắn há hốc mồm, khó tin đến mức vội vàng túm lấy tay áo Kim Giác, giọng run run:
“Vừa rồi… ma khí có phải nhạt đi một chút không? Ta hình như thấy lão đại trợn mắt?!”
Kim Giác hiển nhiên cũng tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Mạc Bất Nhàn mở mắt. Sắc mặt nàng tràn đầy vẻ kinh hãi, vội quay đầu nhìn về phía Chung Lương một mắt:
“Chung thúc! Thiếu gia… có phải đã khôi phục không?!”
Chung Lương lúc này cũng vô cùng kích động, con mắt duy nhất của hắn hơi đỏ lên. Đầu tiên hắn gật đầu thật mạnh, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu:
“Ma khí Thị Diệt trong cơ thể thiếu gia vẫn đang bạo động, nhưng thần trí thì đã khôi phục trước! Tuy rằng sau khi lấy lại thần trí, thiếu gia sẽ phải chịu đựng cơn đau còn dữ dội hơn trước gấp bội, nhưng chỉ cần hắn tỉnh táo, lần này ma khí phản phệ coi như thất bại! Thiếu gia… chỉ cần cầm cự thêm một chút nữa thôi!!”
Những lời của Chung Lương khiến Thú Bách Vạn và Kim Giác không thể kìm nén sự vui sướиɠ cực độ. Thú Bách Vạn ngay lập tức hét lớn một tiếng, định lao như bay về phía lão đại nhà mình.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạy được bao xa thì đã bị Kim Giác nhanh tay chộp lấy cái đuôi, đồng thời còn bị Chung thúc vỗ mạnh một cái vào đầu:
“Thiếu gia bây giờ chỉ mới khôi phục thần trí thôi! Ma khí phản phệ vẫn còn đang bạo động! Ngươi muốn bị ma khí Thị Diệt quấn lấy sau đó chết bất đắc kỳ tử, hoặc là phải đi cầu xin đám lừa trọc kia cứu không hả?!”
Lúc này Thú Bách Vạn mới chịu đứng yên, nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về giữa hồ. Một lúc sau, hắn đột nhiên hỏi một câu khiến ngay cả Thú Vương đại nhân cũng không thể lý giải, thậm chí còn đầy vẻ ghen tị:
“Vậy tại sao con ngỗng kia lại được?”
Dựa vào cái gì mà hắn — một Thú Vương Đại Thừa kỳ, còn không dám tới gần lão đại, vậy mà một con ngỗng chỉ mới cấp một lại có thể đứng sát bên, không những không bị phát điên chết bất đắc kỳ tử, mà còn dám nhảy nhót lung tung, thậm chí còn vỗ cánh tát lão đại nhà hắn?!
Nói ra thì, toàn bộ tu sĩ và yêu thú cao giai trong thiên hạ đều có thể cảm thấy hổ thẹn mà chết đi cho rồi!
Chung thúc nghe vậy cũng lặng lẽ im lặng.
Thật sự mà nói, ngay cả hắn cũng khó mà tin nổi, thậm chí còn là một trong những người cảm thấy xấu hổ nhất. Nhưng so với Thú Bách Vạn, kẻ chỉ để tâm đến việc con ngỗng kia dám vỗ mặt thiếu gia, Chung thúc lại chú ý đến một chuyện quan trọng hơn, vì sao lần này thiếu gia có thể khôi phục thần trí trước?
Lần phản phệ của ma khí lần này không khác gì những lần trước. Vẫn là vào ngày trăng non, khi âm khí thịnh nhất. Vẫn là lúc thiếu gia không chịu nổi sự ăn mòn của ma khí nên chủ động bước vào Trân Thú viên, phong bế bản thân, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cũng như mọi khi, cả ba người bọn họ dù bị lệnh cấm không được đến gần, không thể phá vỡ phong ấn, nhưng vẫn bất chấp mà hợp lực phá hủy cấm chế, lo lắng theo dõi tình trạng của thiếu gia.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mọi thứ vẫn chẳng có gì khác biệt.
Không.
Biểu cảm trên mặt Chung thúc bỗng nhiên trở nên có chút kỳ quái. Không phải là không có gì khác biệt.