Linh Sủng Của Ma Tôn Lại Chết Rồi

Chương 25: Thần hồn run sợ (1)

Sau trận chiến kinh thiên động địa với gà Xích Dương, danh tiếng của ngỗng Tuyết Hoa – bậc vương giả của Trân Thú Viên – đã vang dội khắp nơi. Cuối cùng, nàng cũng có thể tận hưởng cuộc sống dưỡng lão mà mình hằng mong ước.

Mỗi ngày, khi ánh mặt trời vừa ló rạng, nàng thức dậy trên chiếc giường êm ái được phủ bởi những sợi cỏ lau tơ vàng cấp sáu. Sau đó, nàng tiến đến hồ Tinh Nguyệt, nơi linh khí dồi dào nhât để rửa mặt và bơi lội, coi như một bài tập rèn luyện buổi sáng. Khi đã lên bờ, nàng sẽ được phục vụ bữa sáng thịnh soạn với loại gạo ngũ sắc đặc biệt chỉ dành riêng cho mình. Và rồi, quãng thời gian còn lại trong ngày, nàng có thể ung dung dạo bước trong Trân Thú Viên, đó là một khu bảo tồn còn hùng vĩ hơn cả những cánh rừng nguyên sinh.

Cứ thế, ngày qua ngày, nàng chậm rãi tận hưởng cuộc sống nhàn nhã, vừa đi vừa quan sát, dần dần nắm rõ từng ngóc ngách của ngọn Vu Vân Cửu Trọng Sơn, nơi Trân Thú Viên tọa lạc.

Trân Thú Viên có diện tích vô cùng rộng lớn. Ngoại trừ hồ Tinh Nguyệt nằm gần cổng chính, ở phía bắc và phía đông còn có hai hồ nước khác. Hai hồ này có phần nhỏ hơn hồ Tinh Nguyệt, nhưng hồ ở phía bắc đặc biệt hơn cả đó là một hồ nước thác. Làn nước trong vắt, ẩn hiện giữa sương mù bảng lảng, từ mép hồ đổ xuống theo vách đá dựng đứng, tạo nên những âm thanh róc rách vang vọng không ngừng.

Tư Vân Phi cẩn thận bước dọc theo mép hồ, tiến gần đến khu vực nơi dòng thác đổ xuống. Nàng vươn chiếc cổ dài duyên dáng của mình ra để quan sát, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cảnh tượng trước mắt khiến nàng chấn động đến mức hoa cả mắt.

Tất cả những gì nàng nhìn thấy chỉ là vô số làn hơi nước bốc lên cuồn cuộn, bị thác nước kích động tạo thành một màn sương trắng xóa. Ở giữa lớp hơi nước mịt mù ấy, một vùng không gian tối đen hun hút hiện ra, sâu thẳm như thể nối liền với vực sâu vô tận.

Bị cảnh tượng ấy dọa sợ, Tư Vân Phi lập tức rụt cổ lại, lùi nhanh về vùng đất an toàn. Trên khuôn mặt vốn không thể hiện cảm xúc rõ ràng của một con ngỗng, lúc này lại tràn đầy vẻ kinh hãi và bàng hoàng.

Nàng không biết chính xác ngọn núi này cao đến đâu, nhưng có một điều nàng chắc chắn, nó có lẽ đã vượt xa độ cao của “nóc nhà” thế giới nơi nàng từng sinh ra.

Thật sự quá đáng sợ!

Thế nhưng, điều khiến nàng bất ngờ hơn cả là dù đứng ở độ cao khủng khϊếp như vậy, nàng lại chẳng hề cảm thấy chút lạnh lẽo nào. Ngược lại, khí hậu ở Trân Thú Viên vô cùng dễ chịu, ấm áp và thoải mái đến lạ thường.

Tư Vân Phi thầm nghĩ, đây chắc hẳn là một trong những điều kỳ diệu của thế giới tu tiên mà nàng đang dần khám phá.

Những điều vượt ngoài sức tưởng tượng của một phàm nhân như nàng e rằng vẫn còn rất nhiều.

Nhập gia tùy tục, nàng tự nhủ phải giữ vững phong thái trầm ổn, không thể để lộ bộ dạng kém hiểu biết mà kinh ngạc trước mọi thứ.

Ngoài hồ thác nước đầy uy nghiêm kia, Trân Thú Viên còn một hồ nước khác nằm ở phía đông. So với hồ thác, hồ này có vẻ bình thường hơn rất nhiều,cảnh sắc không quá đặc biệt, cũng chẳng có điểm nào nổi bật. Tuy nhiên, dù đã nhiều lần bơi qua bơi lại trên mặt hồ, mỗi khi tiến gần đến trung tâm, Tư Vân Phi vẫn không khỏi cảm thấy có gì đó bất an một cách khó hiểu.

Một lần, nàng thử lặn xuống để thăm dò đáy hồ, nhưng chỉ càng khiến cảm giác bất an ấy trở nên rõ ràng hơn. Dưới làn nước trong veo, một luồng khí âm hàn vô hình len lỏi khắp nơi, còn hồ nước thì sâu hun hút, như thể không có điểm tận cùng.

Chính vì thế, sau lần bơi thử duy nhất ấy, nàng lập tức quyết định không bao giờ quay lại đây nữa. Cái hồ này… dường như có thứ gì đó không hợp với nàng.

Ngoài ba hồ nước này, Trân Thú Viên còn có hai ngọn núi nhỏ liền kề nhau nằm về phía bắc. Trong một ngày, Tư Vân Phi đã cất công leo lên cả hai ngọn núi, nghĩ rằng từ đỉnh cao có thể thu trọn cảnh sắc xung quanh vào tầm mắt. Nhưng sau bao nỗ lực leo trèo vất vả, khi cuối cùng cũng đứng được trên đỉnh, những gì nàng nhìn thấy chỉ là một biển mây mênh mông, kéo dài vô tận.

Dù cho bầu trời có trong xanh đến đâu, dù ánh mặt trời có rực rỡ đến thế nào, mây tan sương tạnh, nàng vẫn chẳng thể nhìn thấy cảnh vật dưới chân núi.

Cứ như thể có một thứ gì đó vô hình đang che khuất tầm mắt nàng, không cho phép nàng nhìn thấu thế giới bên dưới.

Tư Vân Phi thầm nghĩ, có lẽ đây lại là một loại thủ đoạn thần kỳ nào đó của giới tu tiên mà nàng chưa từng biết đến.

Nhưng nếu thực sự có người đứng sau tạo ra điều này… thì người đó e là vô cùng đáng sợ.

Ngoài hai ngọn núi và ba hồ nước, Trân Thú Viên còn vô số loài kỳ hoa dị thảo và những cây cối có hình dạng kỳ lạ.

Trong số đó, Tư Vân Phi thích nhất một loại cây có hình dáng đặc biệt, một cây đại thụ với tán lá hình ngôi sao và những quả nhỏ trông rất giống quả dương mai. Không chỉ bởi thứ quả này có vị ngon tuyệt hảo, mà còn vì khi màn đêm buông xuống, lá cây lại tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt lấp lánh, tựa như những vì tinh tú, trong khi quả dương mai thì có sắc hồng dịu dàng.

Đây tuyệt đối là một loài cây mộng ảo có thể khiến bất cứ thiếu nữ nào phải xiêu lòng!

Nếu không phải vì khoảng cách từ gốc cây này đến chiếc giường êm ái của nàng quá xa, lại còn nằm hơi cách biệt với hồ nước, thì e rằng nàng đã chọn ngay nơi này làm chỗ dừng chân rồi.

Nhưng nghĩ lại, cảnh đẹp cũng không cần phải ngắm nhìn mỗi ngày, có một chút khoảng cách đôi khi mới làm tăng thêm sự rung động trong lòng.

Sau bảy ngày dạo quanh Trân Thú Viên, Tư Vân Phi rốt cuộc cũng không thể ngồi yên nữa.

Nàng quyết định sẽ nâng cấp chỗ ở của mình một chút.

Dù hiện tại nàng chỉ là một con ngỗng Tuyết Hoa xinh đẹp, không thể trồng trọt hay canh tác, nhưng ít nhất, một chút xây dựng nho nhỏ thì vẫn có thể làm được!