Linh Sủng Của Ma Tôn Lại Chết Rồi

Chương 24: Ngỗng thắng lớn (4)

Gà Xích Dương lúc ấy vẫn còn đang thư thái cùng hai "thê tử" bới đất tìm sâu, thỉnh thoảng lại thưởng thức vài hạt gạo ngũ sắc đựng trong chiếc chén ngọc.

Cuộc sống buổi sáng của nó quả thực không thể tốt hơn, cướp được thức ăn của con ngỗng ngu ngốc kia, lại còn được ăn thứ mà bình thường nó chẳng bao giờ có cơ hội nếm thử!

Vụ này làm quá đẹp, lần sau nhất định phải cướp nữa!

Đang lúc gà trống tận hưởng niềm vui chiến thắng, nó bỗng cảm nhận được hơi thở quen thuộc của ngỗng Tuyết Hoa đang tiến lại gần. Ngẩng đầu lên thì nó thấy con ngỗng kia đang lao thẳng xuống từ trên cao.

Lại là con ngỗng ngốc này sao?

Sáng nay bị đuổi đánh, còn bị thiêu cho một trận nhừ tử, vậy mà vẫn chưa chừa, lại dám tới kiếm chuyện?!

Tốt thôi, nó sẽ "thành toàn" cho con ngỗng này!

Dẫu sao cũng chỉ là một con ngỗng Tuyết Hoa cấp một hạ phẩm, chỉ cần một cú vỗ cánh là có thể đánh bay!

Thế nhưng, khi gà Xích Dương chuẩn bị vung cánh giống như buổi sáng để "dạy dỗ" đối thủ, nó đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh quen thuộc, một luồng sức mạnh khiến nó sợ hãi tận xương tủy.

Cảm giác này xuất hiện quá bất ngờ, đến mức khi nhận ra thì đã không kịp phản ứng.

Sự đáng sợ ấy khiến gà Xích Dương sững sờ, không dám nhúc nhích, như thể đang đối diện với thiên địch mạnh nhất của đời mình. Nó cảm giác như quay trở lại thời thơ ấu, khi bản thân còn yếu ớt không có chút sức mạnh nào để phản kháng.

Nó không thể vỗ cánh, cũng không thể phun ra lửa, chỉ có thể đứng cứng đờ chờ đợi số phận phán xét.

Rồi số phận ấy giáng xuống như một cơn bão.

Ngỗng Tuyết Hoa lao tới, vung cánh tát cho gà Xích Dương cả chục cú trời giáng, còn kèm theo vô số lời lải nhải phẫn nộ.

Trận đòn sấm sét ấy suýt nữa khiến con gà trống choáng váng ngã ngửa. Bị đánh tới mức không đếm nổi bao nhiêu cú, cuối cùng, Xích Dương Kê cũng dần nhận ra một điều bất thường...

Hơi thở ấy vẫn quen thuộc, nhưng mức độ đáng sợ dường như đã suy giảm đôi chút?

Hơn nữa, gà Xích Dương nhanh chóng nhận ra luồng khí tức kinh khủng kia không phải đến từ nơi nào khác, mà chính là từ con ngỗng Tuyết Hoa đang mổ không ngừng trước mặt. Nó lại bị quất thêm vài cú, cuối cùng cũng nhìn thấy trên cổ con ngỗng có mấy vòng tóc được bện chặt.

Gà Xích Dương: "..."

Gà Xích Dương: "Quác quác quác ——"

Nếu biết nói, chắc chắn nó sẽ chửi rủa không ngớt.

Con ngỗng chết tiệt này có phải đang tìm đường chết không?!

Chẳng những tự rước lấy hơi thở đáng sợ đó, mà còn dám lôi cả nó vào cuộc!

Bản năng sinh tồn cuối cùng cũng giúp gà Xích Dương vượt qua nỗi sợ hãi tột cùng. Nó cố gắng nhấc chân, từng bước từng bước chậm chạp, rồi dần dần lấy lại khả năng di chuyển. Cuối cùng, nó bật người bỏ chạy!

Vào lúc này, gà Xích Dương không còn tâm trạng nào để đánh nhau với con ngỗng trắng kia nữa. Trong đầu nó chỉ còn duy nhất một ý nghĩ:

Chạy! Mau chạy!

Phải tránh xa con ngỗng này, tránh xa cái hơi thở kinh hoàng mà nó đang mang theo! Gà vẫn còn muốn sống lâu thêm vài chục năm nữa!

Thế là, ngay trước mắt những ẩn vệ bí mật của Ma Tôn, họ chứng kiến cảnh con ngỗng trắng ra vườn, tìm tóc của Ma Tôn, tết thành vòng cổ rồi mang nó theo để truy sát gà Xích Dương.

Kết quả là một con ngỗng Tuyết Hoa cấp một hạ phẩm đang vỗ cánh đuổi theo một con gà Xích Dương cấp sáu thượng phẩm, kêu quang quác khắp Trân Thú Viên. Nơi chúng đi qua, lông gà lông ngỗng bay tán loạn, cây cỏ rạp xuống, thậm chí ngay cả những linh thú cao cấp hơn gà Xích Dương cũng lập tức quay đầu bỏ chạy, chẳng còn chút uy nghiêm nào của linh thú bậc cao.

Nói ra chắc chẳng ai tin nổi, một con ngỗng Tuyết Hoa cấp một lại trở thành kẻ chiến thắng lớn nhất trong Trân Thú Viên của Ma Tôn.

Ẩn vệ Thập Lục nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy thế là đủ rồi.

Hắn đã tu luyện dưới trướng Ma Tôn trăm năm, vậy mà chưa từng có ngày nào nổi bật được như con ngỗng kia.

Nhìn nó rượt gà chạy khắp nơi, Ẩn vệ Thập Lục càng tin tưởng lời của Chung đại nhân: Có những tồn tại, sinh ra đã khiến người khác phải kinh ngạc và ngước nhìn!

Ma Tôn đại nhân là như vậy.

Và con ngỗng trước mặt hắn cũng vậy.

Nếu con ngỗng này có thể tiếp tục tồn tại và tu luyện…

Trận chiến này kết thúc với thắng lớn nghiêng về ngỗng Tuyết Hoa.

Không chỉ lấy lại được chén ngọc của mình, mà còn khiến toàn bộ linh thú trong Trân Thú Viên kinh sợ.

Dù bề ngoài có hơi nhếch nhác sau trận chiến, nhưng khi quay về hồ, rửa lại chiếc chén nhỏ và tết lại lớp lót ổ, ngỗngTuyết Hoa toát lên một niềm vui sướиɠ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Thú Bách Vạn, khi nhìn thấy con ngỗng bện tóc của Ma Tôn thành bím, đã há hốc mồm kinh ngạc. Đến khi thấy nó mang tóc ấy vào cổ rồi hùng hổ rượt gà, hắn hoàn toàn cạn lời.

Ngược lại, Mạc Bất Nhàn nở một nụ cười khẽ: "Nó đánh nhau hùng hổ thế này, thật ra rất giống ngươi."

Thú Bách Vạn giật mình, vội vàng dùng móng vuốt lau mặt: "Đừng! Ta không dám giống nó đâu. Ít nhất ta tuyệt đối không dám xin tóc ngài rồi bện thành bím đeo lên cổ!"

Chỉ riêng hành động đó thôi đã khiến Thú Vương đại nhân cảm thấy mình không thể kiểm soát nổi con ngỗng vừa ngoan cố vừa hung tàn này.

Mạc Bất Nhàn nghe vậy, thoáng im lặng. Nhưng khi hắn quay lại, nhìn thấy con ngỗng chiến thắng trở về, vui vẻ rửa chén bên hồ, hắn bỗng bật cười.

Mà càng cười, lại càng lớn tiếng, càng vui vẻ.

Trong ánh mắt đầy kinh hãi của Thú Bách Vạn, Ma Tôn đại nhân cười lớn, rồi nói:

"Con ngỗng này, ta thật sự rất thích nó."

"Nếu không phải Thiên Phẩm Hóa Hình Đan chỉ có một viên để dành cho ngươi, bản tôn đã để nó hóa hình."

"Đáng tiếc… Dù sao, nó cũng chỉ là một con ngỗng Tuyết Hoa."

Rốt cuộc, chỉ thiếu một chút vận may mà thôi.