Người hầu không ngờ Nguyễn Vân Tranh không nghe lời mình mà lại đi gõ cửa, trên mặt hiện lên vẻ âm trầm, xoay người túm tóc cô kéo về phía sau.
Da đầu đau nhói, nước mắt Nguyễn Vân Tranh trực tiếp rơi xuống, cô ra sức đánh vào cánh tay người hầu.
“Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi muốn gặp Phó Ứng Hàn, tôi muốn giải thích rõ ràng với anh ấy, cô buông tôi ra!”
Người hầu lại càng dùng sức giật tóc cô: “Tiên sinh đã dặn, sau này không có sự cho phép của anh ấy, cô không được lên tầng hai nửa bước, lên một lần thì đánh một lần, từ hôm nay trở đi cô chính là người hầu của Thiển Thủy Loan, chúng tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó, dám lười biếng tiên sinh sẽ không tha cho cô đâu!”
Người hầu túm tóc Nguyễn Vân Tranh trực tiếp lôi cô từ tầng hai xuống, thân thể Nguyễn Vân Tranh va vào góc nhọn của cầu thang, khắp người truyền đến cơn đau buốt nhói, làn da trắng nõn nhanh chóng hiện lên từng mảng bầm tím!
Cho đến khi lôi người xuống tầng một, người hầu mới buông tay, nhìn Nguyễn Vân Tranh nằm sõng soài trên mặt đất, người hầu cười lạnh khinh miệt: “Nhanh chóng dậy làm việc, lau sạch sàn nhà tầng một, nếu không thì đừng hòng được ăn cơm!”
Người hầu nói xong, xoay người bỏ đi.
Đầu Nguyễn Vân Tranh choáng váng, đau đớn khắp người khiến cô không đứng dậy được, tim càng co thắt từng cơn đau, giống như có một bàn tay to lớn nắm chặt, nỗi đau đớn ngột ngạt khiến cô không phát ra được chút âm thanh nào.
Đau quá, thật sự rất đau…
Tại sao lại đối xử với cô như vậy, tại sao?
Nguyễn Vân Tranh cố gắng mở to mắt, không muốn để nước mắt rơi xuống nữa, nhưng mà, nhưng mà cô thật sự rất đau, rất khó chịu…
Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, từng giọt, từng giọt, như những hạt châu đứt dây.
Cô cắn răng, cố gắng chống đỡ đứng dậy, khoảnh khắc đứng lên, cơ thể lại lảo đảo hai cái, đã một ngày một đêm cô không ăn gì rồi.
Hắn căm hận cô đã gϊếŧ Phó Bạch Vi, cho nên mới dùng cách này để trừng phạt cô.
Trong đầu những ngọt ngào ngày xưa vẫn còn hiện rõ mồn một, ban đầu cô cũng không tin hắn sẽ đối xử với cô như vậy, nhưng bây giờ cô tin rồi.
Hắn khẳng định là cô đã gϊếŧ Phó Bạch Vi, cho nên hắn muốn báo thù cho Phó Bạch Vi.
Nguyễn Vân Tranh cắn cắn môi, đi về phía phòng vệ sinh, cô không thể cứ tiếp tục như vậy được, cô phải tìm được bằng chứng chứng minh mình trong sạch.
Chứng minh là Phó Bạch Vi tự tìm đến cái chết.
Không liên quan đến cô!
Kiên định niềm tin, cô như sống lại một lần nữa, rửa mặt xong liền trực tiếp đi về phía nhà bếp.
Cô phải ăn chút gì đó, nếu không thì lấy đâu ra sức lực để tìm bằng chứng?
Nhưng lúc này, người hầu Tiểu Hồng lúc trước đi tới, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn cô: “Tôi bảo cô làm việc cô có nghe thấy không? Cô đến nhà bếp làm gì?”
Khuôn mặt Nguyễn Vân Tranh trắng bệch, gầy gò, nhưng ánh mắt lại có thêm vài phần lạnh lùng: “Tôi muốn ăn cơm.”
Tiểu Hồng lập tức cười lạnh: “Tiên sinh đã dặn, chưa làm xong việc thì không được ăn cơm.”
Hai tay Nguyễn Vân Tranh buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm, cô xoay người đi lấy cây lau nhà và xô nước.
“Xoảng!”
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Hồng lại xông tới đá đổ xô nước.
“Ai cho cô dùng cây lau nhà? Dùng giẻ lau, quỳ xuống lau từng chút một cho sạch sẽ!” Tiểu Hồng nhìn cô với vẻ đắc ý.
Nguyễn Vân Tranh và cô ta đều là những cô gái nghèo khổ, cô ta luôn ghen tị với việc Nguyễn Vân Tranh có thể được Phó Ứng Hàn yêu thương.
Bây giờ Phó Ứng Hàn chán ghét Nguyễn Vân Tranh, cô ta đã không thể chờ đợi được để sỉ nhục hành hạ cô!
Nhưng ngay sau đó, cây lau nhà dính nước trực tiếp quất vào mặt Tiểu Hồng!
Nước bẩn lập tức làm ướt tóc và quần áo của Tiểu Hồng, cô ta nhìn Nguyễn Vân Tranh với vẻ không thể tin được, đột nhiên hét lên một tiếng!