Máu tươi chói mắt từ cánh tay trắng nõn uốn lượn chảy xuống.
Khuôn mặt tinh xảo của Nguyễn Vân Tranh tái nhợt, ngây người nhìn người đàn ông cao quý lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế da thật.
Cô biết quy tắc của hắn.
Không có sự cho phép của hắn thì không được vào thư phòng của hắn.
Từng có lúc, khi hắn yêu thương cô nhất, cô tùy ý ra vào thư phòng, hắn cũng chưa từng tức giận khó chịu như vậy, thậm chí còn cùng cô dây dưa trên chiếc bàn làm việc rộng lớn kia.
Hắn còn từng thì thầm bên tai cô nói rất thích dáng vẻ này của cô trong lúc mất kiểm soát.
Nhưng bây giờ, hắn lại lạnh lùng bảo cô giữ quy tắc, thậm chí còn ném bình hoa làm cánh tay cô bị thương.
Tim đau thắt lại, sắc mặt Nguyễn Vân Tranh càng thêm trắng bệch.
“Cút ra ngoài.”
Phó Ứng Hàn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, máu trên cánh tay cô vô cùng chói mắt, khiến tim hắn đau nhói, nhưng điều này cũng khiến hắn càng thêm tỉnh táo nhận ra mình đã từng yêu thương một người phụ nữ độc ác đến thế nào.
Ngay cả Phó Bạch Vi bị bệnh tim cũng không buông tha.
Nguyễn Vân Tranh cắn môi, xoay người loạng choạng rời đi, sau đó tiếng gõ cửa vang lên.
Nhưng bên trong không một tiếng động.
Không có tiếng cho phép cô vào.
Nguyễn Vân Tranh vốn đã gắng gượng, lúc này hơi thả lỏng một chút, cô lập tức mất hết sức lực ngã xuống sàn nhà.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán là mồ hôi lạnh rịn ra, đôi mắt trong veo xinh đẹp nhuốm vẻ trống rỗng và mờ mịt.
Cô không hiểu.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì?
Rõ ràng là Phó Bạch Vi tự nhảy xuống, tại sao lại đổ lên đầu cô?
Cửa thư phòng không có dấu hiệu mở ra, cô cũng không dám vào, cô sợ chọc giận hắn sẽ gặp phải sự đối xử tàn nhẫn hơn.
Cô thật sự rất đau.
Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, Nguyễn Vân Tranh cuộn tròn bên tường, trước mắt là những hình ảnh không ngừng hiện lên.
Trong đêm mưa, cô hoang mang không biết nên làm gì, một chiếc ô đen xuất hiện trên đỉnh đầu, cô ngước lên thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ cao quý của Phó Ứng Hàn, hắn cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc: “Làm người phụ nữ của tôi, tôi giúp cô.”
Cô nắm lấy bàn tay thon dài của hắn, cứ như vậy ba năm.
Hắn lạnh lùng vô tâm, nhưng lại dành cho cô sự nhiệt tình và du͙© vọиɠ vô tận, cô cũng phối hợp làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn, không bao giờ vượt quá giới hạn.
Cô vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi ngày hắn nói kết thúc, nhưng không ngờ lại đợi được sự đối xử như thế này.
Cơn đau roi quất trên người như lại hiện lên, vết thương trên cánh tay cũng đau nhức dữ dội, sắc mặt Nguyễn Vân Tranh trắng bệch, nhắm chặt hai mắt lẩm bẩm.
“Ứng Hàn, em đau quá…”
Từng có lúc, nhìn thấy cô bị xước da hắn cũng sẽ lạnh mặt mắng cô không cẩn thận, sau đó dịu dàng tỉ mỉ xử lý vết thương cho cô.
Nhưng bây giờ…
Cơn đau dữ dội ập đến, Nguyễn Vân Tranh đột nhiên tỉnh giấc, sau đó liền nhìn thấy một người hầu đứng trước mặt, một chân giẫm lên cánh tay cô.
“Cô còn dám ngủ ở đây? Mau dậy làm việc!”
Người hầu thấy cô tỉnh, dùng sức giẫm lên vết thương trên cánh tay cô, sau đó khinh thường nói: “Chỉ là một tình nhân, thật sự coi mình là nữ chủ nhân nhà họ Phó sao? Còn dám to gan hại chết đại tiểu thư, tôi thấy cô đúng là chán sống rồi!”
“Tôi không có!”
Nguyễn Vân Tranh nghiến răng nói, cô gắng gượng đứng dậy, nhìn thoáng qua thư phòng, sau đó đưa tay gõ cửa.
“Phó Ứng Hàn, em không đẩy, em không đẩy Phó Bạch Vi, thật sự là cô ấy tự nhảy xuống, là cô ấy nói với em cô ấy không muốn sống nữa, em không đẩy cô ấy…”
Trong mắt Nguyễn Vân Tranh tràn đầy vẻ cố chấp, không phải cô làm, tại sao phải bắt cô thừa nhận?
Đột nhiên, tóc bị giật mạnh, da đầu cô lập tức truyền đến cơn đau dữ dội!