Tôi Dùng Thẻ Bài Rác Rưởi Tiêu Diệt Thần [Vô Hạn]

Chương 7

Quả thật cậu rất thích ngủ, có một đoạn thời gian cậu bi quan chán đời ghét ánh sáng. Thói quen bình thường là kéo rèm cửa, ngày đêm lẫn lộn, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ cuộn mình trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo. Nhưng dù là vậy, cậu cũng không ngủ sâu như đêm hôm qua.

Thật sự là tối hôm qua… cậu không nghe thấy gì cả…

Khi Tạ Hòa đang ngẫm lại chuyện đêm qua, đột nhiên người hầu gái đến gọi bọn họ đi ăn sáng.

Khoảng chín giờ sáng, các người chơi lao nhao xuống lầu. Khi đi qua chỗ rẽ của cầu thang, bọn họ nhìn thấy một cậu bé mặc quần yếm, trên đầu đội chiếc mũ màu vàng có hình đóa hoa. Đứa trẻ đang vui vẻ chơi đồ chơi ở bậc thang.

Cậu bé khoảng chừng năm tuổi, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong biết cười nhìn mọi người, ngoan ngoãn nói: “Chào các cô các chú.”

Có lẽ là con của chủ nhân ngôi nhà này?

Các người chơi cũng nhìn sang cậu bé, tươi cười chào hỏi: “Xin chào anh bạn nhỏ.”

Cậu bé đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên quần, nở nụ cười ngọt ngào với mọi người: “Các cô các chú, chúng ta cùng đi ăn sáng đi, buổi sáng trong nhà cháu có rất nhiều đồ ăn đồ uống rất ngon.”

“Được, chúng ta cùng đi nếm thử.”

Các người chơi dẫn cậu bé đến nhà ăn dùng bữa sáng, người chơi đứng gần nhất còn nắm đôi tay nhỏ bé của cậu.

Nhà ăn ở lầu một, bốn vách tường đều lát bằng gạch men sứ, trang hoàng vô cùng xa hoa. Đồng thời, ở giữa nhà ăn có bày một cái bàn dài thuần trắng.

Một người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi tại vị trí chủ nhà.

Thoạt nhìn người phụ nữ rất gầy yếu, hốc mắt cô ta hơi sâu, làn da khô vàng cũng sắp chuyển sang tái xanh. Cô mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt thoạt nhìn trông rất rộng, thỉnh thoảng cô ta sẽ che tay trước miệng ho khan vài tiếng, tiếng ho vang khắp căn phòng, cảm giác phổi của cô cũng sắp bị ho bay ra ngoài.

Cậu bé tự giác ngồi xuống bên cạnh cô, mọi người cũng lần lượt tìm chỗ của mình.

“Tối hôm qua mọi người ngủ có ngon không?” Sắc mặt nữ chủ nhân rất tiều tụy, lộ ra ý cười: “Cảm ơn mọi người đã đến nhà tôi làm khách. Những thứ này là bữa sáng mà tôi kêu đầu bếp chuẩn bị cho mọi người. Thức ăn tương đối đạm bạc, mong các vị sẽ không ghét bỏ. Khụ khụ…”

Giọng nói của cô rất khàn, vừa nói vừa ho khan, có loại cảm giác quái dị không nói nên lời.

Ánh mắt cô quét nhìn mọi người một vòng.

Các người chơi ngồi ở đây đều mang theo quầng thâm mắt thật sâu, trên mặt còn viết mấy chữ lớn “Ngủ không ngon”, “Không muốn ăn”.

Trong đám người ngoại trừ một thiếu niên tóc đen…

Người nọ mặc một chiếc áo liền mũ màu xám đậm, lười nhác chống một tay lên gò má, ngón trỏ chạm đến nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, dáng vẻ vô cùng tùy ý ngồi chờ ăn cơm sáng.

Đáy mắt của nữ chủ nhân lóe lên một tia ngoài ý muốn.

Cô duỗi tay chỉ chỉ, lịch sự giới thiệu món ăn trên bàn: “Khụ khụ. Đó là canh thịt dê mà sáng nay tôi kêu phòng bếp chuẩn bị. Gần đây tiết trời vào thu, không khí cũng chuyển lạnh, sớm muộn gì cũng không chịu nổi giá rét. Món canh này sẽ bồi bổ cơ thể cho mọi người. Xin mời các vị nếm thử.”

Canh thịt dê màu trắng sữa được bày lên giữa bàn ăn, tỏa ra làn khói ấm nóng mờ mịt.

Trong nồi, từng đám bọt khí chuyển động lăn tăn trên mặt canh, sau đó lại chìm xuống dưới. Miếng thịt tươi ngon đang chìm chìm nổi nổi trong nước canh, nhất thời khiến mùi hương này tràn ra trong không khí.

Mọi người có chút thắc mắc không biết nam chủ nhân trong nhà này đã đi đâu, nhưng không ai dám hỏi. Tất cả đành bưng chén đũa lên, chuẩn bị múc canh và gắp đồ ăn.

“A a a a a a!!!” Nhưng chưa ăn được bao lâu, đột nhiên có một người chơi nữ thét lên chói tai, lỡ tay làm đổ chén canh, điều này thu hút sự chú ý của mọi người.

Người vừa thét chói tai là một người chơi tên Minh Châu, trên bàn trước mặt cô ta là mảnh vụn của chén bát trộn lẫn ngón tay của búp bê.

Ngón tay đã bị canh nóng làm mềm nhũn, nó phồng to trắng bệch thoạt nhìn giống như có máu có thịt.

Càng đáng sợ hơn là nó chỉ có một nửa!

So với việc ăn quả táo mà cắn trúng một con sâu thì càng khủng bố hơn nhiều. Nhìn thấy một nửa con côn trùng đang nhúc nhích, vậy nửa còn lại đã…

“Ọe ——!” Trong nháy mắt, sắc mặt Minh Châu trắng bệch, giống như cảm nhận được nửa ngón tay còn lại đang quay cuồng trong dạ dày của mình, lập tức cô cúi người xuống đất nôn mửa kịch liệt.

Cơ thể cô ta cúi xuống thấp “ọe” một cái, bỗng nhiên nôn ra nhiều mảnh nội tạng vỡ nát hòa cùng với máu tanh.

Bốn phía lâm vào tĩnh mịch, sắc mặt người nào người nấy đều thê thảm.

Đôi mắt của nữ chủ nhân cũng vô cùng ảm đạm chớp chớp hai cái, cô ta phân phó cho người hầu đổi nồi canh khác, sau đó bình tĩnh giơ tay chỉ chỉ: “Chị Thúy, mau rót cốc nước lại đây đi, ở đây có vị khách không được thoải mái.”

Minh Châu căng da đầu cầm lấy cốc nước nóng, sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ, ngón tay cũng không ngừng run run, như người vừa bị bệnh động kinh.

“Ngại quá.” Nữ chủ nhân mỉm cười xin lỗi rồi nhìn về phía các người chơi giải thích: “Có lẽ khi đầu bếp nấu canh, không cẩn thận để rơi ngón tay của búp bê vào nấu cùng, khiến các vị có buổi ăn sáng không quá ngon miệng.”

Da đầu của các người chơi đều nổi lên từng đợt tê dại.

Nam sinh mặt tròn tên là Trương Triệt kinh hoảng giật giật góc áo của Liêu Minh, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Minh Châu, nhỏ giọng hỏi: “Anh Liêu, có phải cô ta bị ác quỷ để mắt tới không?”

“Còn phải nói sao.” Liêu Minh tặc lưỡi: “Người này chết chắc rồi, cách xa cô ta một chút!”

Kế tiếp, mặc dù đã đổi canh nhưng mọi người cũng mất hết khẩu vị. Tất cả như lá úa héo tàn, nhanh chóng buông đũa xuống, thậm chí còn hận không thể cách xa bàn ăn càng nhanh càng tốt.

Nữ chủ nhân không bắt buộc mọi người dùng bữa nữa, cô ưu nhã buông đũa xuống, chuẩn bị tuyên bố kết thúc bữa sáng, cười nói: “Xem ra mọi người đều đã ăn xong rồi…”

Tạ Hòa: “Không có.”

Sắc mặt của nữ chủ nhân cứng lại: “?”

Mọi người: “????”

Tạ Hòa giống như không có việc gì mà uống canh nóng: “Chưa ăn xong.”

Mọi người không nói lời nào, lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy trong đám người, có một thiếu niên tóc đen với sắc mặt tự nhiên đang uống canh, dường như vừa rồi không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.

Khói trắng mờ ảo bốc lên từ trong chén canh còn nóng kia, thiếu niên giơ tay nhấc chân ăn uống nhưng vẫn mang theo dáng vẻ tự phụ. Cậu không để ý chút nào đến việc vừa rồi trong canh xuất hiện một ngón tay. Cậu như một vị thực khách chính hiệu đang đắm chìm trong việc thưởng thức đồ ăn, chậm rãi uống cạn canh thịt, dùng mắt thường cũng có thể thấy được cậu ăn đến vô cùng thỏa mãn.

Một bàn người chết lặng nhìn Tạ Hòa chậm rãi ăn xong: “…”

Bão bình luận đều sắp cười chết rồi: [Ha ha ha ha, cười chết tôi, tôi nhìn cũng không dám ăn!]

[Đây là kênh truyền bá ẩm thực đúng không, đúng không? Vừa rồi nhìn người chơi nữ kia căng thẳng muốn chết. Bây giờ tâm trạng tôi có hơi phức tạp, thậm chí còn muốn mở tiệc nướng BBQ.]

[Anh trai nhỏ quá đẹp trai! Hu hu, tôi động tâm quá rồi!!]

Thấy Tạ Hòa cuối cùng cũng ăn no, cậu thoả mãn buông chén đũa.

Nữ chủ nhân đứng lên, mặc áo khoác, nói: “Bây giờ, tôi sẽ dẫn các vị đi tham quan hộp mù búp bê. Các khách quý mời theo tôi.”

Minh Châu được bạn cùng phòng đỡ dậy, sắc mặt xám trắng đi theo phía sau mọi người, vừa đi vừa thở dốc. Cô túm chặt cổ áo nhìn khắp nơi, thần sắc vô cùng sợ hãi và lo lắng.

Đi qua hành lang tối tăm, bọn họ tiến vào một căn phòng chứa hộp mù búp bê.