Tôi Dùng Thẻ Bài Rác Rưởi Tiêu Diệt Thần [Vô Hạn]

Chương 5

Tạ Hòa vô cùng hứng thú nhặt chiếc thìa mì gói vừa rồi lên, nhanh tay gom một đoạn ruột sang một bên. Sau đó, cậu chọn một con búp bê trong đống nội tạng kia rồi lật qua lật lại kiểm tra, nhìn giống như đang trộn mì xào.

Cách đó không xa, mọi người nhìn thấy cảnh này, sống lưng bỗng chốc dâng lên một luồng khí lạnh lẽo. Đột nhiên, như phát hiện mình bị người ta nhìn chăm chú, thiếu niên với đôi mắt đen nhánh không chút để ý mà nhìn lại bên này.

“!”

Mọi người bị nhìn lại mà giật mình. Tất cả cũng không hiểu vì sao cảm thấy da đầu tê dại, hốt hoảng dời tầm mắt, trái tim cũng đập loạn kinh hoàng.

Bão bình luận bên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu: [Khốn kiếp??? Anh trai nhỏ làm sao có thể bình tĩnh mà dùng thìa mì gói lật đi lật lại búp bê???]

[Biếи ŧɦái quá, a a a a!!!]

[Chỉ có tôi là cảm thấy ngón tay anh ấy rất đẹp sao? Hắc hắc.]

Tạ Hòa không thèm để ý mà thu lại ánh mắt. Cậu cầm thìa mì gói tiếp tục chọc chọc vào búp bê.

Không còn bị đôi mắt kia nhìn, lúc này sự lo lắng trong lòng mọi người mới trở lại bình thường. Cuối cùng ai nấy đều thở dài nhẹ nhõm, trái tim đập loạn cũng thoáng dịu đi một ít.

Một lát sau, có người lấy lại tinh thần, nói nhỏ: “Này, người này quả thật quá dọa người.”

“Đúng vậy, tôi lớn như vậy cũng chưa gặp qua…”

“Đây… Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào… Chúng ta…” Một nam sinh ăn mặc nghiêm túc cả người đều run rẩy, hắn không dám quay đầu nhìn thi thể: “Chúng ta… sẽ chết sao? Sẽ giống như người chơi nữ kia…”

Một tên tóc vàng nhịn không được khóc lóc: “Tôi, tôi đang ở trong nhà chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên bị đưa đến nơi đây. Chỗ quỷ quái này còn không có tín hiệu di động, rốt cuộc làm thế nào mới có thể đi ra ngoài? Hu hu…”

Lúc này, một người chơi da đen từ bên cạnh đi tới, vỗ vỗ vai tóc vàng an ủi: “Mọi người đừng quá lo lắng, cố gắng chơi trò chơi thật tốt, sau đó vượt qua tất cả cửa ải là chúng ta có thể đi ra ngoài. Tôi là Liêu Minh Trạch, đến bây giờ đã qua bốn ải trò chơi, cũng có chút kinh nghiệm. Có lẽ tôi có thể dẫn theo nhóm các người, còn tốt hơn các người tùy tiện đi lung tung tìm đường chết.”

Vừa dứt lời, bọn người tóc vàng không khỏi mong đợi mà nhìn về phía gã, nhưng đáy mắt vẫn có chút lo lắng và khủng hoảng.

Bên cạnh Liêu Minh Trạch còn có một nam sinh mặt tròn nhanh chóng nói tiếp: “Tin tưởng anh Liêu sẽ không sai. Lần trước, chính anh Liêu đã mang theo tôi qua cửa.”

Mặt hắn lộ vẻ tự hào, giới thiệu nói: “Anh Liêu rất lợi hại. Lần trước, anh ấy dùng một tấm thẻ gϊếŧ hết một phòng quỷ quái, không có anh ấy sẽ không có tôi của hiện tại.”

Liêu Minh Trạch đứng tại chỗ, khiêm tốn lắc đầu: “Không có, không có, là cậu phối hợp tốt.”

Khi nói chuyện, ánh mắt Liêu Minh Trạch lơ đãng đảo qua người Tạ Hòa. Nhớ lại chuyện vừa rồi, không ngờ gã sẽ vì một cái nhìn của người nọ mà bị dọa phát run. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nhục nhã và tức giận. Đáy mắt gã xẹt qua một tia đen tối, âm thầm siết chặt nắm đấm.

Tạ Hòa không để ý đến những người khác, cậu còn đang bận nghiên cứu búp bê. Đột nhiên, động tác cậu dừng lại.

Có hai con búp bê giống như bị nhét thứ gì vào. Cậu dùng thìa mì gói mở ra, từ bên trong lấy ra một đoạn nhỏ của… tóc?

Ánh mắt Tạ Hòa mờ mịt nhìn chằm chằm lọn tóc kia. Kết cấu của nó nhuyễn nhỏ và thiên về màu nâu, thoạt nhìn giống như tóc trẻ sơ sinh.

Quả nhiên, chỗ khác thường chắc chắn có manh mối.

Di động kịp thời vang lên: [Chúc mừng người chơi Tạ Hòa đạt được manh mối: Tóc trẻ sơ sinh. Độ thăm dò cốt truyện +5%, điểm tích lũy +10.]

[Tổng điểm tích lũy: 30 điểm.]

[Nhắc nhở thân thiện: Mỗi 100 điểm tích lũy có thể thăng cấp thẻ, mời tiếp tục cố gắng!]

Tạ Hòa nghĩ nghĩ, lại nhìn chằm chằm câu kia “Mời tiếp tục cố gắng”.

Cậu thản nhiên trả lời một câu: [Tôi hiểu rồi.]

Hệ thống: “…”

Bão bình luận: [???]

[Ha ha ha ha ha ha, sao còn có người trả lời hệ thống nữa.]

“Lộc cộc…” Bên ngoài gian phòng vang lên một chuỗi tiếng bước chân nặng nề.

Vốn dĩ người chơi còn đang sôi nổi bàn tán nhưng đột nhiên yên tĩnh lại, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Một người hầu nữ béo ú mặc tạp dề từ ngoài cửa đi đến. Cô cầm trong tay một đoạn nến trắng đang cháy, sắc mặt xám đen. Khi bước vào phòng, cả người cô ta đều phát ra một trận khí lạnh.

Cô người hầu béo ú giống như không nhìn thấy thi thể, nụ cười trên mặt vô cùng thân thiện: “Các khách quý có mệt không? Bà chủ của chúng tôi vô cùng biết ơn khi mọi người đến đây làm khách. Chỉ là hiện giờ có hơi trễ, cô ấy sai tôi đến đây sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người. Mời theo tôi.”

Cô nói xong, lập tức cầm ngọn nến xoay người bước đi, ánh nến phản chiếu trên hành lang dài đằng đẵng. Các người chơi hai mặt nhìn nhau vài giây, do dự rồi đi theo.

Xuyên qua hành lang dài u ám sau đó chuyển lên lầu, khắp nơi đều là các loại ảnh chụp của hộp mù. Chỉ là bên ngoài ảnh chụp dường như có dính chút sương trắng. Những chiếc hộp trong ảnh chụp hoàn toàn trong suốt, bên trong là những con búp bê như đang nhìn chăm chú vào bọn họ.

Mọi người đều cẩn thận đánh giá khắp nơi, mồ hôi lạnh cũng theo trán mà trượt xuống. Ai nấy đều cảm thấy đáy lòng hốt hoảng, sống lưng vô cùng lạnh lẽo, hận không thể dán sát vào người chơi bên cạnh.

Rất nhanh đã đến lầu hai.

12 người chơi bây giờ còn lại 11 người. Cô người hầu phân cho bọn họ bốn căn phòng, ba người một phòng.

Tạ Hòa được xếp ở phòng 202, là căn phòng ở giữa lầu hai. Bạn cùng phòng của cậu là nam sinh ăn mặc nghiêm trang và một nam sinh nhỏ yếu khác không được chú ý.

“Các khách quý mau nghỉ ngơi đi, giường chăn trong phòng đều đã chuẩn bị sẵn cho các người. Đệm và chăn đều hoàn toàn mới, ngủ rất thoải mái.” Cô người hầu đưa bọn họ tới cửa, đứng ở ngoài cười một cách ôn hòa: “Chúc các ngài vượt qua một đêm tốt đẹp.”

Dưới ánh nến âm u chiếu rọi, gương mặt cô người hầu ẩn trong bóng tối và ánh sáng. Thoạt nhìn cô ta khá phù hợp với hoàn cảnh nhưng lại mang theo vài phần quỷ dị khó có thể giải thích.

Nam sinh ăn mặc nghiêm trang lui về phía sau hai bước, muốn nhanh chóng chạy vào trong phòng. Nam sinh nhỏ yếu cũng sợ đến phát run, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo vẫn luôn nắm chặt góc quần trong túi.

Tạ Hòa dựa lưng vào khung cửa, khẽ cười một chút, giọng điệu lộ ra vài phần lười biếng: “Rất tốt. Cũng chúc cô vượt qua một đêm tốt đẹp.”

Cô người hầu: “…”

Nam sinh ăn mặc nghiêm trang và nam sinh nhỏ yếu: “…”

Sau khi cô người hầu béo rời đi, nam sinh ăn mặc nghiêm trang nhanh chóng đóng cửa lại. Trái tim hắn nhảy lên thình thịch, vỗ ngực thở dốc nói: “Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết, cuối cùng cũng đi rồi.” Hắn xoay người lại, tinh thần chưa ổn định mà nhìn quanh bốn phía.

Trong phòng tương đối đơn sơ, ngoại trừ có ba chiếc giường nhỏ và phòng tắm vòi sen thì khắp nơi chỗ nào cũng có thể thấy được hộp mù búp bê.

Một số hộp mù được mở ra, búp bê trong đó vương vãi ra ngoài. Còn những búp bê khác thì được đặt bên trong hộp, thậm chí, dưới đất xung quanh chiếc giường cũng đều là búp bê.