Người đàn ông đầu trọc lùi lại một bước, chỉ vào đầu mình, lớn tiếng nói: "Cô gái này buồn cười thật đấy, tôi là đầu trọc, làm sao có thể là tóc của tôi?"
"Mọi người đều thấy rõ ràng, tóc xuất hiện trong bát mì lạnh của các người, vậy mà cô lại nói là của tôi? Tôi là đầu trọc đấy!"
Đám đông bàn tán xôn xao, người phụ nữ đứng hàng đầu lớn tiếng nói: "Cô gái này đúng là hài hước thật, người ta đầu trọc, làm sao có thể có sợi tóc dài như vậy?"
"Đúng vậy, bồi thường tiền đi!"
"Trời ạ, tôi vừa mới ăn một bát, nghĩ lại mà thấy buồn nôn!"
"Không sạch sẽ thế này, lần sau tôi không ăn nữa đâu!"
Trước những lời bàn tán của mọi người, sắc mặt Lý Phương tái nhợt: "Đó không phải là tóc của tôi! Quầy mì của tôi rất sạch sẽ!"
Đôi khi, tin đồn có thể hủy hoại một người chỉ trong chớp mắt. Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông đầu trọc, ánh mắt của đám đông dần trở nên ghét bỏ khi nhìn về phía quầy mì.
Bạch Dư cất giọng: "Tôi nói sợi tóc này là của anh, nhưng đâu có nói là nó mọc trên đầu anh."
Mọi người không hiểu lời này có ý gì, nhưng trên trán người đàn ông đầu trọc đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Ý cô là gì? Cô nói tóc là của tôi, nhưng lại không phải của tôi? Video đều đã quay lại rồi, các người đừng có cãi nữa!"
Bạch Dư giơ sợi tóc dài màu đen lên, ướm thử lên đầu người đàn ông đầu trọc, sau đó gật gù: "Ừm, đúng là không phải của anh thật."
Người đàn ông đầu trọc hừ lạnh, nhưng khi thấy Bạch Dư xoay người sang hướng khác, cả người hắn cứng đờ.
Cô cầm sợi tóc bước đến trước mặt người phụ nữ đang cầm điện thoại quay phim, nhướng mày nói: "Chậc chậc chậc, chị à, sao sợi tóc này lại có màu sắc và độ dài y hệt tóc của chị thế?"
Người phụ nữ hoảng loạn, vội vã hất sợi tóc trong tay Bạch Dư xuống đất: "Sao có thể chứ!"
Lý Phương đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lớn tiếng hét lên:
"Tôi nhớ rồi! Hai người này đi cùng nhau! Họ chê mì lạnh đắt quá, chỉ gọi một suất, tôi còn cho họ thêm một ít, không ngờ bọn họ lại đến đây ăn quỵt!"
Mọi người bừng tỉnh nhớ lại lời Bạch Dư vừa nói, tất cả cùng nhìn về phía người phụ nữ.
Kiểu tóc xoăn cổ điển của tiệm làm tóc, để che đi tóc bạc, cô ta còn nhuộm màu hạt dẻ, phần chân tóc còn có thể thấy rõ những sợi tóc mới mọc ra màu đen.
Dù động tác của người phụ nữ rất nhanh, nhưng đám đông đã thấy rõ, sợi tóc đó tuyệt đối không phải của Lý Phương.
"Còn trẻ mà không chịu làm việc đàng hoàng, lại đi ăn quỵt!"
"Tôi đã từng ăn ở đây bao nhiêu lần, có sao đâu, sao chỉ riêng họ lại có vấn đề?"
"Bảo sao đầu trọc, chắc làm nhiều chuyện xấu quá rồi chứ gì?"
Nhìn hai kẻ mặt đỏ bừng bừng, Bạch Dư thầm cười lạnh. Lúc nãy thấy hai người họ phối hợp nhịp nhàng như vậy, cô đã nhận ra có vấn đề.
Chẳng qua, Lý Phương bị oan ức, đang tức giận nên nhất thời không phát hiện ra sơ hở mà thôi.
Người đàn ông đầu trọc thấy dư luận quay ngoắt 180 độ, sốt ruột quát lên: "Các người im hết đi! Chúng tôi căn bản không quen biết nhau! Các người bị lừa rồi!"
"Đúng! Các người bị lừa rồi! Chúng tôi không quen nhau, là hai người họ bịa chuyện!" Người phụ nữ vội vàng phụ họa theo.
Bạch Dư thở dài, chỉ về phía cột điện cách đó không xa: "Ở đó có camera giám sát, hay là chúng ta qua xem thử?"
Cái camera đó vốn được lắp đặt sau vụ Tư Thường Thuỵ tự dưng ngã sõng soài lần trước, không ngờ lần này lại có ích nhanh như vậy.
Hai người thấy chuyện bại lộ, định quay đầu bỏ chạy nhưng bị đám đông vây lại, giao nộp cho cảnh sát.
Thấy sự việc đã được giải quyết, Bạch Dư yên tâm định rời đi nhưng lại bị gọi lại.
"Bà chủ Tiểu Bạch, sao dạo này cô không mở quán? Thật sự đắc tội với ai rồi à?"
"Bà chủ Tiểu Bạch, chúng tôi cứ mong chờ món bánh crepe của cô mãi, vừa là tinh bột lại không quá dầu mỡ, ăn buổi tối rất hợp."