Thiên Kim Thật Live Stream Bày Sạp, Hào Môn Xếp Hàng Muốn Quỳ Gối

Chương 21.2: Mọi người mau nhìn này!

Bạch Dư nhận được tin nhắn từ hàng xóm đối diện, khóe môi cong lên, không nhịn được mà bật cười.

Cô vốn tưởng chỉ có Tư Thường Thuỵ là đồ ngu, không ngờ cả nhà họ Tư đều là một lũ ngu ngốc.

Không có gì lạ khi trong nguyên tác, gia sản nhà họ Tư lại rơi vào tay một kẻ ngoài cuộc như Tư Mộ Nhiên. Hóa ra, cô thiên kim giả này mới là người thông minh duy nhất.

“Tiểu Bạch, mau xem giúp chị đi, sao vỏ bánh của chị cứ bị rách vậy?”

“Em đến ngay!”

Không cần ra chợ bán hàng, Bạch Dư liền tập trung hướng dẫn nhóm nhân viên đầu tiên trong xưởng sản xuất bánh kẹp.

Những người này đều do Trương Phàm Âm tuyển chọn từ khu vực xung quanh, là những người thật thà, chăm chỉ.

Tất cả đã ký hợp đồng bảo mật, giấy tờ cũng đang được hoàn tất.

Bạch Dư kiểm tra rồi chỉ ra vấn đề: “Chị à, sau khi ủ bột xong, đừng nhồi quá lâu. Nhồi bột quá kỹ sẽ khiến bánh không còn độ mềm xốp đâu.”

“À, ra vậy.”

Người phụ nữ chợt hiểu ra, cảm thán: “Làm bánh kẹp này đúng là tốn công thật, không giống hấp bánh bao chút nào.”

Nghe nhắc đến bánh bao, Bạch Dư bỗng nhớ đến bánh kẹp thịt và bánh túi.

Hiện tại thời tiết quá nóng, bán quá nhiều món dễ gây vấn đề an toàn thực phẩm. Đợi thêm một thời gian nữa sẽ mở rộng thực đơn.

Hôm nay, xưởng làm xong mẻ đầu tiên, cô bỏ vào tủ đông rồi chuyển 600 cái đến chợ ẩm thực.

Thời Tử Hằng bận học, người rảnh rỗi nhất như Bạch Dư liền đảm nhận công việc giao hàng.

Mấy ngày không ghé qua khu chợ, cô bỗng cảm thấy có chút xa lạ.

“Tiểu Bạch, sao hôm nay cháu lại đích thân đi giao hàng vậy? Tiểu Thời đâu?”

Ông Vương vừa nói vừa định đứng dậy giúp cô một tay, nhưng chưa kịp thì Bạch Dư đã đặt hộp giữ nhiệt sang một bên.

“Cậu ấy có tiết học. Hai hôm nay cháu sẽ lo phần này. Bên bà Lưu vẫn chưa đưa hàng nữa, cháu đi trước nhé.”

“Được.”

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng sau hai ngày không ra quầy, số người chào hỏi Bạch Dư dường như nhiều hơn hẳn.

Sau khi giao bánh cho bà Lưu xong, Bạch Dư nóng đến đổ mồ hôi, định đi ăn một bát bún lạnh thì lại thấy quầy mì của Lý Phương đang ồn ào náo nhiệt.

Không phải vì quán đông khách, mà có vẻ như đang có chuyện gì đó.

Bạch Dư đạp xe đến gần, chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên: “Mọi người mau nhìn đi! Trong bát mì nhà cô ta có một sợi tóc kìa!”

“Sao có thể có tóc được? Mì của tôi sạch lắm!”

Đó là giọng nói tức giận của Lý Phương.

Bạch Dư len qua đám đông tiến vào, chỉ thấy Lý Phương đang đối đầu với một gã đàn ông đầu trọc.

Cả hai bên đều không chịu nhượng bộ.

Đã có người giơ điện thoại lên quay lại cảnh tượng này. Bạch Dư tiến lên một bước, kéo Lý Phương sang một bên.

“Chị Lý, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lý Phương đầy ấm ức, nhìn thấy Bạch Dư như thấy được chỗ dựa.

“Em Tiểu Bạch, em nhất định phải giúp chị! Gã đàn ông này ăn bún lạnh xong rồi lại khăng khăng nói tìm thấy một sợi tóc trong bát.”

Bạch Dư ra hiệu cho chị đừng quá kích động rồi hỏi: “Sợi tóc đó đâu?”

“Vẫn còn trong bát!”

Bạch Dư bước tới bàn, trong bát vẫn còn chút nước dùng, một sợi tóc dài màu đen trôi lơ lửng trên mặt nước.

Thấy vậy, gã đàn ông càng làm ầm lên: “Cô là ai? Luật an toàn thực phẩm quy định, ăn phải dị vật thì phải bồi thường một nghìn tệ! Mau trả tiền đi!”

“Đúng rồi! Mau bồi thường đi!”

Một người phụ nữ đứng đầu đám đông giơ điện thoại lên nói lớn: “Đại ca, anh đừng lo, tôi đã quay lại hết rồi! Nếu họ không bồi thường, tôi sẽ đăng lên mạng ngay!”

Bạch Dư nhấc sợi tóc lên, giơ trước mặt gã đàn ông đầu trọc: “Anh chắc chắn sợi tóc này là từ bát mì của anh sao?”

Gã đàn ông mắt láo liên, cố cứng giọng đáp: “Tất nhiên! Chẳng lẽ là của tôi chắc?”

Bạch Dư nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc lốc của gã, suy nghĩ một lúc rồi gật gù: “Cũng có khả năng lắm.”