“Lại có chuyện như vậy sao?” Vân phu nhân không nhịn được truy hỏi.
“Thật sự là như vậy.” Chiêm Quyền lần nữa gật đầu.
Vân phu nhân thầm nghĩ, nếu không phải Tiên Hầu gia trước khi lâm chung đã nói với nàng rất nhiều điều, nàng sẽ không thể nào nghĩ thấu đáo như vậy, không biết phủ An Tín Hầu tuy được Hoàng thượng nhất thời coi trọng, nhưng lại triệt để trở thành cái gai trong mắt thế gia.
Thế nhưng Thái phu nhân lại có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà nhìn thấu được những điều này, chỉ riêng điểm này thôi đã hơn nàng rất nhiều. Hầu phủ giao cho Chiêm Mộc Bảo kế thừa, có lẽ không phải là chuyện xấu.
Haizz, ngàn tính vạn tính đều không tính được Tiên Hầu gia sẽ vì cứu giá mà mất đi một mạng, nhưng không cứu giá khẳng định không được. Tiên Hầu gia vừa mất, trong phủ nhất định phải có một người đủ tỉnh táo để nắm quyền, nếu không phú quý tất không thể lâu dài.
Chiêm Quyền lại khuyên nhủ: “Sân viện mà nương vốn ở, những chỗ khác đều không hề động đến, trước kia như thế nào, bây giờ vẫn như thế. Chỉ có một gian sương phòng, Thái phu nhân sai người sửa thành đạo tràng. Nương cùng con trở về, cũng sẽ không chậm trễ việc tu hành.”
Lời đã nói đến mức này, cuối cùng Vân phu nhân cũng gật đầu, đồng ý hồi phủ.
Bởi vì sắc trời đã muộn, cho nên đêm nay vẫn ở lại đạo quán. Mãi đến sáng ngày hôm sau mới lên xe ngựa, chậm rì rì hướng vào trong thành mà đi. Vì để bầu bạn với mẹ ruột, Chiêm Quyền hiếm khi bỏ ngựa, ngồi trong xe ngựa ấm áp thoải mái.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Hầu phủ, Chiêm Quyền vén rèm lên, lại nhìn thấy Hầu gia Chiêm Mộc Bảo đang ở đại môn chờ đợi.
Chiêm Quyền vội vàng xuống xe. Chiêm Mộc Bảo đã tiến lại gần, hướng về phía xe ngựa hành lễ, chất phác nói: “Mời Tĩnh Hoa đạo nhân xuống xe.”
Thân phận của Vân phu nhân hiện giờ ít nhiều có chút khó xử, gọi nàng là phu nhân thì không thích hợp, gọi là di nương hay tương tự lại hạ thấp nàng, dù sao ban đầu nàng cũng vào cửa với thân phận đích thê, may mà nàng còn có một đạo hiệu.
Cũng may là Vân phu nhân có đạo hiệu!
Nếu như Vân phu nhân không xuất gia, vậy thì Chiêm Mộc Bảo thân là Hầu gia đương nhiệm, quá mức tôn kính nàng sẽ bị người ta dị nghị, không tôn kính nàng cũng sẽ bị người ta bàn tán. Nhưng bởi vì nàng đã xuất gia, người ngoài vòng tục lụy vốn dĩ có thể nhận được sự tôn kính của mọi người. Chiêm Mộc Bảo đặc biệt chạy ra tận cửa lớn để nghênh đón, xét về lễ pháp thì không ai có thể bắt bẻ được, cũng khiến người ta biết rằng quan hệ của bọn họ rất hòa thuận.
Đối với sự kính trọng này của Chiêm Mộc Bảo, Vân phu nhân có phần được sủng ái mà giật mình.
Nhưng đúng là lễ nhiều không ai trách, thấy Chiêm Mộc Bảo đối đãi lễ độ như vậy, quả thực nỗi lo lắng trong lòng Vân phu nhân tan đi vài phần. Nàng thầm nghĩ, nếu như sự tồn tại của mình thật sự khiến Thái phu nhân không vui, Thái phu nhân hà tất phải để Chiêm Mộc Bảo diễn màn kịch này chứ?
Phía sau lưng Chiêm Mộc Bảo là nhi tử ruột của Vân phu nhân, Chiêm Mộc Thư. Thiếu niên nhỏ tuổi không cường tráng như các ca ca, trông có phần gầy gò. Vân phu nhân đã ba tháng không gặp Chiêm Mộc Thư rồi, một bụng nhớ nhung hận không thể trào dâng ra khỏi tim.
Hầu gia Chiêm Mộc Bảo là một đứa trẻ vô cùng hiếu thuận.
Cậu ta tuy rằng đã trở thành Hầu gia được ba tháng, nhưng vẫn chưa quen với cuộc sống hiện tại, chưa sinh ra chút cảm xúc dương dương tự đắc nào, trong lòng vẫn coi trọng mẹ ruột hơn hết thảy. Cậu ta nhớ kỹ từng chữ mà Vạn Thương nói.
Vạn Thương đã nói: “Bảo nhi con phải đối đãi với Vân phu nhân cung kính, nhưng con và Vân phu nhân không có quan hệ huyết thống cho nên đừng tiếp xúc thân thể với nàng ấy.”
Thân cận vừa phải, điều này rất cần thiết.
Nhưng quá mức thân mật, vậy ngược lại thành ra không trang trọng.