Vì sao khi biết Vạn Thương và con trưởng do Vạn Thương sinh ra còn sống, chính thống của phủ nhất định phải thuộc về dòng dõi Vạn Thương?
Thứ nhất, đây là ám chỉ của Hoàng thượng, hoàng quyền cao cao tại thượng, không thể trái nghịch.
Thứ hai, Tiên Hầu gia đã điều tra những việc Vạn Thương gặp phải những năm qua, biết nàng luôn đối đãi tử tế với công bà, giúp phụ mẫu của ông có thể an hưởng tuổi già, trong lòng liền cảm thấy có lỗi với Vạn Thương.
Vân phu nhân một mặt không dám trái nghịch hoàng quyền, mặt khác cũng cảm thấy Vạn Thương không dễ dàng, nên nàng cam tâm nhường lại vị trí. Điều duy nhất nàng lo lắng chính là hai nhi tử của mình, sợ chúng phải chịu ủy khuất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhi tử chịu chút ủy khuất cũng không sao.
Vậy thì vì sao Hoàng thượng lại để ý đến vấn đề kế thừa của một Hầu phủ?
Chuyện này thật sự là nói ra thì dài dòng.
Cuối thời tiền triều, khi tân triều còn chưa được thành lập, Hoàng thượng là một cô nhi trong quân đội biên thành, phụ thân chết trận, mẫu thân cũng qua đời vì bệnh tật, ông được nuôi dưỡng trong thiện đường của quân đội biên thành.
Đợi đến khi Hoàng thượng ngày càng trưởng thành, ông được một vị doanh thiên tổng họ Ngô coi trọng, thu nhận bên cạnh làm thân vệ. Lớn hơn chút nữa, Ngô thiên tổng lại gả ái nữ cho ông.
Về sau Hoàng thượng gặp phong vân trong loạn thế liền hóa rồng, ai mà không nói Ngô thiên tổng có con mắt tinh tường?
Bất quá, nếu như đem chuyện này nói tỉ mỉ hơn, vậy thì người thực sự có con mắt tinh tường không phải là Ngô thiên tổng, mà là ái nữ của ông, Ngô Phi.
Khi đó phu nhân của Ngô thiên tổng tâm địa lương thiện, thương xót những đứa trẻ mồ côi trong thiện đường, thường dẫn theo quyến thuộc ra vào thiện đường, giúp đỡ trông nom. Dù sao biên thành cũng không có nhiều quy củ như vậy, Ngô Phi thân là tiểu thư nhà doanh thiên tổng, thời gian ở trong thiện đường cũng không ít. Nàng và Hoàng thượng tuổi tác xấp xỉ, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Hoàng thượng có thể biết chữ, tập võ, đều không thể tách rời khỏi sự coi trọng của Ngô Phi, không thể tách rời khỏi sự bồi dưỡng của Ngô gia.
Loạn thế sắp đến, quan lại hủ bại, sau khi Hoàng thượng và Ngô Phi thành thân, lợi ích cùng Ngô gia nhất trí, mắt thấy quân lương của quân đội biên thành bị khấu trừ hết lần này đến lần khác, binh lính sắp bị chết cóng, chết đói, Hoàng thượng là người dám nghĩ dám làm, trực tiếp dẫn theo một đám huynh đệ ngấm ngầm hóa quan thành phỉ, chuyên nhắm vào những tên tham quan ô lại, ác bá hào cường để “cướp của người giàu chia cho người nghèo”.
Đội “phỉ quân” này dần dần lớn mạnh, đợi đến khi tiền triều khí số đã tận, quốc thổ tứ phân ngũ liệt, Hoàng thượng bỗng nhiên phát hiện, ông dường như cũng có lực tranh đoạt thiên hạ này.
Nhưng đánh thiên hạ vốn không hề đơn giản.
Các thế lực nổi lên rồi suy vong, đánh đến cuối cùng chỉ còn lại năm thế lực đối kháng lẫn nhau. Hoàng thượng muốn tiến thêm một bước, liền cần phải lôi kéo thêm nhiều đồng minh, thu hút thêm nhiều tài nguyên. Mà phương pháp nhanh nhất để lôi kéo đồng minh chính là liên hôn.
Khi đó có thế gia hứa gả nữ nhi. Nữ nhi của thế gia đương nhiên không thể làm thϊếp.