Làm Phản Diện Boss Trong Truyện Tranh Kinh Dị

Chương 10

Tuyết Chiêu phơi nắng, sắp ngủ gật thì nghe thấy một tiếng động nhỏ.

Hệ thống: [Là con mèo đó.]

Trên đống rơm phát ra tiếng sột soạt, Tuyết Chiêu mở mắt ra.

Con mèo đen đứng trên đống rơm, đang nghiêng đầu nhìn cậu.

Giữa ban ngày, đôi đồng tử thẳng màu vàng kia lại có chút âm u, ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng Tuyết Chiêu.

Tuyết Chiêu nín thở, từ từ ngồi dậy, từng chút một lùi ra sau, muốn tránh xa con mèo đen.

Mèo đen nhìn ra được sự sợ hãi của cậu, giơ chân trước lên, làm như sắp lao tới.

Tuyết Chiêu giật mình co lại, đôi mắt xinh đẹp tròn xoe.

Mèo đen nhìn cậu, lại làm bộ lao tới một lần nữa, Tuyết Chiêu lại co rúm người.

“Meo~”

Như thể tìm được trò vui, mèo đen nhảy khỏi đống rơm, cố tình lại gần Tuyết Chiêu, giơ móng cào cào vào người cậu.

Hệ thống: [Đừng sợ, nó chắc không định làm hại cậu đâu.]

Mèo đen là linh miêu, nếu tỏ ra quá sợ hãi, có thể sẽ bị nghi ngờ.

Nhưng Tuyết Chiêu chưa từng tiếp xúc với sinh vật kiểu này, không tránh khỏi hồi hộp.

Tránh không được, cậu dứt khoát ôm chặt đầu gối, chôn mặt vào trong giả chết.

Một lúc sau, mèo đen không cào cậu nữa, dường như đã rời đi.

Tuyết Chiêu cuối cùng cũng rón rén ngẩng đầu lên, không ngờ mèo đen lại chờ chính khoảnh khắc này.

Nó quay lại chớp nhoáng, nhảy phốc lên đầu gối Tuyết Chiêu, kêu một tiếng “meo” đắc ý.

Móng vuốt sắc nhọn và đôi đồng tử vàng kim quá gần, Tuyết Chiêu không dám nhúc nhích, nín thở đến cứng đờ.

Mèo đen rạp người xuống, áp sát hơn nữa, khịt mũi cẩn thận ngửi mùi trên người cậu.

Ánh mắt nó ẩn chứa nghi hoặc và tò mò, ngửi rất lâu, đột nhiên liếʍ một cái lên má Tuyết Chiêu.

[Độ hảo cảm nhân vật đã thay đổi]

Tuyết Chiêu ngẩn ra, không dám tin, má cậu từ từ ửng đỏ, không rõ là sợ hay tức.

Cậu nín một lúc, rồi gầm gừ: “...Cút đi!”

Mèo đen chẳng để tâm, còn muốn liếʍ thêm cái nữa.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia trong nhà thờ.

Tu Kỷ Tân mở mắt, đáy mắt ánh lên một tia vàng kim.

Giữa hàng lông mày hắn hơi nhíu lại: “Ảnh Giới.”

Lời vừa dứt, động tác của mèo đen lập tức dừng lại.

Đồng tử vàng kim sáng thêm một chút, nó lắc đầu nhìn ra phía sau, rồi lại nhìn Tuyết Chiêu trước mặt.

Mèo đen tỏ ra không tình nguyện, nhưng buộc phải từ bỏ ý định tiếp tục chơi đùa với Tuyết Chiêu, quay đầu phóng ra khỏi vườn rau, biến mất khỏi tầm mắt.

Thân pháp linh hoạt, nó nhảy nhót giữa các tòa nhà, nhanh chóng trở lại nhà thờ, tìm đến vị trí của Tu Kỷ Tân.

Tu Kỷ Tân lại không đưa ra mệnh lệnh gì mới, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nó, ánh mắt mang chút cảnh cáo.

Mèo đen lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt có phần thiếu kiên nhẫn, sau đó xoay người rời đi.

Bên kia, Tuyết Chiêu cũng rời khỏi vườn rau, quay trở về phòng.

Cậu ôm má, vẫn còn chút ấm ức: “Nó định cắn tôi sao…”

Hệ thống: [Không đâu, tôi thấy nó hình như rất thích cậu đấy.]

Hệ thống: [Nhiệm vụ đã làm mới!]

[Đường chính tuyến mới đã được phát động!]

[Chi tiết nhiệm vụ: Tìm và thiêu hủy muối trắng dùng để bắt ác ma.]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Giá trị phản diện +10.]

[Giá trị phản diện hiện tại: 5.]

Hệ thống hào hứng xoa tay: [Cuối cùng cũng được làm chuyện xấu rồi!]

Tuyết Chiêu dùng tay áo lau mặt, căng thẳng gật đầu: “Ừm!”

...

Thời hạn nhiệm vụ là hai ngày, hệ thống lập tức lên kế hoạch cho Tuyết Chiêu, chuẩn bị để cậu lát nữa ra ngoài một chuyến.

Đúng lúc này, dân cư trong thị trấn đều bận rộn, dì Hoài mỗi ngày còn phải ra ruộng thuốc giúp việc, tạm thời không ai để ý tới Tuyết Chiêu.

Hơn nữa, Tuyết Chiêu là người ngoài, lại nghi ngờ đã từng tiếp xúc với ác ma, thường tình thì những trường hợp như vậy sẽ do nhà thờ phụ trách.

Dù linh miêu của nhà thờ không tấn công Tuyết Chiêu, nhưng dân thường vẫn mang lòng cảnh giác với người lạ, sẽ không chủ động lại gần cậu.

Hệ thống: [Chúng ta đi tìm chỗ cất giữ muối trắng trước đã.]

Những vật phẩm kiểu này nhất định sẽ có một nơi lưu trữ tập trung. Tuyết Chiêu là ma, dựa vào năng lực cảm nhận yếu ớt của cậu, hệ thống có thể mở chế độ quét hỗ trợ.