Từ sau khi thị trấn bị ác ma tấn công, nhà thờ ngày thường không cho người ngoài tự tiện vào trong, sau khi vị linh mục già lâm bệnh nặng, Tu Kỷ Tân càng thêm bận rộn, cư dân chỉ có thể tranh thủ lúc hắn chủ động xuất hiện để xin giúp đỡ.
Hệ thống: [Anh ta là nhân vật quan trọng, thực lực tạm thời chưa xác định.]
Tuyết Chiêu nắm lấy một góc rèm, chỉ ló ra nửa khuôn mặt từ phía sau.
So với tối qua, Tu Kỷ Tân ban ngày trông ôn hoà hơn nhiều, lúc nói chuyện với cư dân còn rất kiên nhẫn.
Tuyết Chiêu không nhịn được mà hỏi hệ thống: “Trong số loài người ở đây, anh ta có phải là người đẹp nhất không?”
Cậu mới hóa hình chưa bao lâu, vốn là thực vật, có thể phân biệt từng chiếc lá, nhưng đối với con người thì chỉ có cảm giác mơ hồ.
Hệ thống: [Cũng tạm thôi.]
Chiếc đuôi quấn trên cánh tay đột nhiên ngọ nguậy không yên, Tuyết Chiêu hơi cau mày, cúi đầu nhìn.
Hệ thống phát hiện sự khác thường rất nhỏ này của Tuyết Chiêu, lập tức trở nên cảnh giác.
Kỹ năng của Incubus cần sự hỗ trợ từ độ hảo cảm, nhưng cũng có thể tự mình tìm kiếm con mồi yêu thích, huống hồ Tuyết Chiêu hiện tại máu thấp, trạng thái suy yếu.
Nếu quá đói, cậu có khả năng sẽ bị kỹ năng Incubus phản phệ, làm ra hành vi không lý trí.
Tuyết Chiêu kéo tay áo ra, cái đuôi tách khỏi cơ thể như một chiếc vòng tay màu đen, siết chặt lấy da thịt, thân đuôi mảnh dài, đầu đuôi có hình tam giác nhỏ.
Cậu mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn làm theo bản năng, như đang dỗ dành mà vuốt nhẹ lên đó.
Hệ thống: [Tốt nhất nên tránh xa vị linh mục kia một chút, cậu yếu thế này, lỡ bị anh ta bắt được thì khổ đấy.]
Lời này thành công khiến Tuyết Chiêu sinh lòng sợ hãi, cậu không dám tiếp tục lén nhìn nữa, ngoan ngoãn quay lại ngồi yên trên chiếc ghế cạnh trong phòng.
Dưới lầu, người dân đứng trước mặt Tu Kỷ Tân lộ vẻ thấp thỏm bất an.
“Con nhà tôi biết lỗi rồi, nó đã chép kinh văn mười lần, mấy hôm nay cũng ăn chay suốt, ngài xem… có thể thả nó ra được không…”
“Chờ đến khi cậu ta thật lòng ăn năn, phong ấn cửa phòng sẽ tự động được giải.”
“Cậu ta tính tình nóng nảy, ngay cả rèn luyện kiểu này còn không chịu được, khi ác ma xuất hiện, làm sao giữ vững được tâm trí?”
Giọng Tu Kỷ Tân trầm thấp ôn hòa, nhưng lời nói lại mang theo sự nghiêm khắc không thể trái lời: “Bảo cậu ta chép thêm năm mươi lần nữa.”
Người dân không dám cãi, vội vàng gật đầu: “V… Vâng, cảm ơn ngài.”
Sau khi người nọ đứng dậy rời đi, Tu Kỷ Tân giả vờ vô ý ngước mắt lên, liếc một cái về phía cửa sổ nơi Tuyết Chiêu đang ở.
...
Đến trưa, dì Hoài từ bên ngoài trở về, nấu cho Tuyết Chiêu một bữa cơm.
Trong lúc ăn, dì dò hỏi xem cậu có nhớ lại được điều gì không.
Tuyết Chiêu đều lắc đầu, hoặc là im lặng không nói, dùng ánh mắt mơ màng nhìn bà.
Dì Hoài chỉ đành bỏ cuộc, nói: “Không sao, cứ yên tâm ở lại trước đã, chiều dì dẫn con ra ngoài đi dạo một chút.”
Sau bữa cơm, Tuyết Chiêu theo dì Hoài ra ngoài, phát hiện trước hiệu thuốc không còn bóng dáng Tu Kỷ Tân đâu nữa.
Dì dẫn cậu làm quen với khu vực xung quanh, con phố này người ở đông, ban ngày khá ồn ào, chỉ có vườn rau rộng phía sau mấy tòa nhà thấp là yên tĩnh hơn nhiều.
Vườn rau được chăm sóc rất cẩn thận, nhìn mảnh đất tơi xốp ngập nắng, Tuyết Chiêu bất giác đi chậm lại, nhìn thêm mấy lần.
Nhiệm vụ mới tạm thời chưa được phát, Tuyết Chiêu mới đến cũng không tiện làm gì, dì Hoài bảo cậu cứ yên tâm sống trước, hệ thống cũng nói nên kiên nhẫn chờ thời cơ.
Đến trưa ngày thứ ba, Tuyết Chiêu ngồi bên cửa sổ, nghịch cái đuôi một lúc rồi liếc nhìn ra ngoài.
Dì Hoài không có ở nhà, cậu không kiềm chế nổi, đứng dậy đi một mình xuống lầu, lén chạy đến vườn rau phía sau.
Trong vườn không có ai, xung quanh cũng vắng vẻ, Tuyết Chiêu đẩy cổng vào, rón rén đi vào trong.
Cậu ngó đông ngó tây, chọn một góc thích hợp rồi ngồi xuống.
Ánh nắng trưa chiếu xuống, Tuyết Chiêu ôm gối, tựa vào đống rơm khô bên cạnh, thoải mái nhắm mắt lại.
Hiện tại thân phận cậu là một Incubus, nhưng bản chất vẫn là tinh linh từ thực vật tu thành, vì thế vẫn rất yêu thích mùi đất và ánh mặt trời.