Vốn Dĩ Đã Là Giống Cái Hy Hữu Của Không Gian

Chương 8: Học cùng Vũ Hạnh

Căn phòng của Vũ Châu được cấp mới rộng rãi và tiện nghi hơn phòng dành cho vật mẫu nhiều. Nơi đây có ghế sopha, bàn làm việc để giống cái mới học chữ, giá sách và một cái tủ lạnh.

Eryndis đang ngồi ở sopha xem qua hồ sơ của những người mà cậu nghi ngờ sẽ trở thành người đi theo hầu Vũ Châu, bên tai cậu chính là tiếng của Vũ Hạnh đang dạy Vũ Châu ngôn ngữ của không gian này. Tất cả mọi người đều nói cùng một ngôn ngữ và ngôn ngữ này được các Thánh Thú sáng tạo ra để đáp ứng quyền lợi thông tin cho các nhân thú trong thiên hà. Và ngôn ngữ ấy được gọi là Tinh ngữ.

“Ao plu, ao ek, ao là cái này…” Vũ Hạnh vừa dứt lời, cô ta đưa tay ra nhìn cho Vũ Châu thấy được nguồn năng lượng đang ở trong tay mình. “Ao ek.”

“Ao ek?” Vũ Châu hỏi lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nguồn năng lượng trên tay của Vũ Hạnh.

“Ao plu.” Vũ Hạnh làm cho nguồn năng lượng di chuyển nhiều hơn, từ từ sáng lên làm cho giống cái mới mở to mắt đầy ngạc nhiên.

“Ao Chei là gì?” Vũ Châu hỏi, cô nhớ rõ trước kia Ery có nói rằng cô đến từ Ao Chei, vậy hành tinh đó hẵn cũng có liên quan đến năng lượng ấy nhỉ?

Vũ Hạnh nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi nở một nụ cười thích thú. Cô ta đưa cả hai tay lên, tập trung minh khí lại trên cả hai bàn tay.

Vũ Châu chăm chú nhìn hai thứ ấy gộp chung lại thành một khối sáng mạnh mẽ. Ao Chei, chính là sự tập trung năng lượng! Giây phút cô nhận ra thì cũng là lúc Vũ Hạnh khép hai lòng bàn tay vào nhau, đẩy mạnh nguồn minh khí ấy ra ngoài, lực đẩy văng ra ngay mặt của Vũ Châu.

Giống cái mới không lường trước điều này, ngay tức khắc ngả ra đất ôm mặt. Miệng chỉ có thể rêи ɾỉ: “Đau, đau quá.”

“Châu.” Eryndis hốt hoảng chạy đến đỡ cô dậy.

Chỉ riêng Vũ Hạnh ở trên ghế vẫn còn ngạo nghễ tự hào về thứ mà mình đang làm.

Eryndis chỉ tập trung vào Vũ Châu, cậu gỡ bàn tay của cô, để lộ ra được gương mặt đỏ bừng.

“Bỏng rồi. Đỏ lên hết rồi!” Cậu thốt lên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cô đừng cử động, để tôi đưa cô đi thoa thuốc.”

“Yếu.” Vũ Hạnh phủi tay, quay người đọc lại phần bài mình đã giao cho Vũ Châu hôm qua.

Eryndis liếc cô ta một cái rồi quay lại hướng dẫn cho giống cái của mình đến tủ đựng y tế. Cậu lấy ra lọ thuốc mỡ rồi thoa lên mặt cho cô gái. Vừa làm, cậu lại vừa an ủi:

“Tôi sẽ gọi người đến ngay. Cô đừng lo lắng.”

“Sau khi làm xong, nói với cô ấy làm hết phần bài tập mới cho tôi nhé. Tôi có việc phải đi trước.” Vũ Hạnh bước đi.

Eryndis nhìn cô ta bước đi mà thấy bực dọc trong người vô cùng. Cậu tự trách mình vì không thể bảo vệ được Vũ Châu. Cậu thậm chí không thể mắng vào mặt của Vũ Hạnh, cậu chỉ có thể ở đây, chăm sóc cho người mình thương yêu và trân quý.

Vũ Châu nhìn lên Eryndor bằng đôi mắt trong veo, cô ấy lẩm bẩm: “Đau, đau.”

Nghe lời cô nói, Eryndor xót xa vô cùng. Nhưng vai vế của cả hai với Vũ Hạnh vẫn còn là những kẻ thấp cổ bé họng so với kẻ được trọng vọng; cậu có thể làm gì khác ngoài đỡ cô dậy, đưa cô ngồi lên ghế rồi thổi hơi vào gương mặt đỏ bừng của cô nữa.

“Lát nữa sẽ hết, yên tâm nhé.” Eryndor thủ thỉ.

“Ao chei làm đau?” Châu đặt câu hỏi, sự rát buốt không khiến cô quên mất cơn tò mò trong người.

“Không, sử dụng sai cách mới khiến cô đau. Thật ra đó là do Thống soái Vũ độc ác đấy.” Eryndor nghiến răng đáp trả:

“Cô ta đã nén minh khí để tạo ra một vụ nổ nhỏ, chiêu đó gần với một cách tấn công người khác. Rõ ràng sức mạnh ấy là để đối phó với kẻ thù của mình cơ mà!”