Fivima Yukai không thích nịnh bợ những người quyền cao chức trọng, nếu không nhờ cô có mẹ là nằm trong dòng họ của Thánh Thú hành tinh Kita, Fivima cũng không dễ dàng tồn tại ở trung tâm này.
Điều duy nhất làm cô thoải mái ở đây hơn là giao đấu trong chính trường ở hành tinh quê nhà chính là sự đề cao tri thức nơi này cao hơn tất cả.
Bạn có thể là đàn bà, có thể là đàn ông, bạn thậm chí nói rằng mình chẳng thuộc đàn nào, chủng loại nào, chỉ cần bạn có não, bạn sẽ có cơ hội được tham gia.
Tuy vẫn còn đâu đó những kẻ dùng ven máu của mình để chà đạp người khác, nhưng tất cả ở đây đều đồng ý rằng muốn chà đạp thì cũng phải có tri thức.
Người chà đạp phải đạt được tri thức, và người bị chà đạp cũng phải có tri thức. Fivima chỉ coi trọng điều đó.
Những cuộc tranh luận giữa các hành tinh mới là thứ khiến người ta phải đau đầu, những hành tinh ở khác phe nhau dường như muốn gϊếŧ nhau khi nói đến các vấn đề chính trị.
Đối với một người đến từ Kita như Fivima, cô thích ở cùng với những người đến từ hành tinh cùng phe với mình hơn, như Hoàng Thủy, Rừng và Đất Nung.
Mỗi khi có dấu hiệu cô giao du với hành tinh khác phe, điều đó khiến các “đồng minh” và “đối lập” chú ý, họ lo ngại rằng cô có thể là gián điệp hoặc tình hình chính trị có gì đó đang thay đổi.
Vì vậy khi cô ấy ngồi xuống cùng bàn với chàng lính tinh nhuệ đến từ Tuyền Chân, không ít người trong phòng ăn quay qua nhìn bọn họ.
Đến khi họ nhận ra người ngồi cạnh cô chính là Vũ Châu, con gái mới được nhận của Thánh Thú Vũ Thanh Hiên họ mới quay đi xem như đó là chuyện chẳng có gì tranh cãi.
Chẳng biết chàng lính này có chuyện gì cần nói với cô đây.
“Cô Yukai, tôi biết hỏi chuyện này thì hơi quá phần việc của mình. Nhưng xem như cô có lòng thương người, cô cho tôi hỏi về phần kết quả của cô ấy với.”
Eryndor nhướng mày về phía cô gái đang ngồi ăn ngon, mắt vẫn chú ý đến hai người bọn họ.
Tai Vũ Châu vểnh lên, như thế hiểu được cuộc trò chuyện bằng Tinh Ngữ của hai người.
“Tinh Nhuệ Vexis, tôi thật sự muốn cho anh biết gì đó. Nhưng nó nằm trong hồ sơ mật, tôi không thể nói được. Tuy nhiên, cô ấy vẫn khỏe, không ảnh hưởng gì đến việc làm Hộ Vệ của anh.”
“Nhưng mà… tôi thật sự hơi lo lắng một chút. Cô ấy xuất hiện ở Ao Chei, nhưng sau khi làm kiểm tra lại cho cô ấy ra ngoài dễ dàng như thế.”
Eryndor không muốn nói huỵch toẹt ra ýi của mình. Nhưng không phải đáng lẽ ra những người ở đây nên nghĩ Vũ Châu là một vũ khí chiến tranh ư?
Có thể cô ấy chính xác là món vũ khí mà nhóm du mục hoặc phe Cách Mạng tạo ra nhằm mục đích gì đó… và cô ấy được tự do ra ngoài trong khi ở đây chưa được một Tĩnh Kỳ?
[Tĩnh Kỳ: tháng]
Fivima bật cười, cô ấy ghim một viên đậu nành của mình vào chiếc nĩa và đáp:
“Cô Châu là con gái của Thánh Thú, mà con gái của Thánh Thú thì phải do Thánh Thú quyết định rồi. Mai đây về hành tinh Rừng, Lý Đế còn cho con cháu của mình làm Hộ Vệ của cô ấy nữa cơ mà.”
Eryndor giật mình: “Khoan đã, chuyện có thêm Hộ Vệ này… tôi không biết…”
“Chúng ta không biết là phải, vì Lý Đế chỉ thông báo với những người trong dòng họ bà ta thôi, thậm chí các nước lân cận còn chẳng hay biết gì về Vũ Châu.”
“Cô là…”
Fivima thở dài, cô là cô chúa ghét những lúc người ta cứ cố tình cắt ngang câu nói thay vì nói hết ra:
“Những người trong hoàng gia luôn có dây mơ rễ má của nhau, tôi có một vài người anh họ ở đó, họ cho tôi biết. Giờ đây cô Vũ là người của hành tinh Rừng, không thể chỉ có một người ở hành tinh Tuyền Chân theo hầu được.”
Fivima cố ý nhấn mạnh từ “Tuyền Chân”, với tư cách là một người có thâm niên trong quân đội, cô mong rằng Eryndor hiểu rõ điều cô đang ám chỉ là gì.
Eryndor cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cậu không sợ những người mới đến thu hút sự chú ý của giống cái, mà là cậu sợ rằng cô gái ngây thơ như Vũ Châu sẽ vướng vào tranh đấu khi trở về hành tinh nơi cô “vừa” được mặc định thuộc về.
“Vậy chúng tôi có được ở Thánh Khu không?” Eryndor nói, dù sao ở đó thì sẽ an toàn hơn, có ai muốn tấn công thì cũng phải tốn một Tĩnh Kỳ để tính cho rõ ràng. [Tĩnh Kỳ: tháng]
“Giống cái của cậu có phải Nữ Thánh không?”
“Cô ấy chỉ vừa tỉnh thôi!”
“Vậy thì cô ấy thuộc cấp C, cao nhất là B, không vào Thánh Khu được đâu.”
Eryndor lúc này nắm chặt cây nĩa trên tay mình: “Tức là chúng tôi phải trà trộn với lũ đực mất kiểm soát à?”
Fivima lần này cười thành tiếng: “Ngốc quá, Vũ Châu là con gái của một Thánh Thú. Chưa vào Thánh Khu được thì cũng phải ở tạm đâu đó không dễ chết chứ.”
Các Thánh Thú không nhận bừa một đứa con rồi để chúng tự sinh tự diệt. Đặc biệt là Vũ Thanh Hiên, Fivima nghĩ, tất cả con trai của bà ta đều vô cùng xuất chúng, mà cô cũng không thấy bất ngờ vì điều đó bởi một người với nền tảng triết học lấy sự thấu hiểu làm trọng thì khó mà dạy ra những kẻ vô hại.
Còn Vũ Hạnh… Phải nói là sự vụ truyền tải triết lý thất bại nhất của Thánh Thú Vũ, nhưng cũng chính là người thành công nhất trong những đứa con của bà.
Nghĩ đến việc hai mẹ con chiến đấu vì hai lý tưởng chống đối lẫn nhau khiến Fivima bật cười.
===
Đâu đó ở một thành phố thuộc về hành tinh Kita, vì Kita không chia ra các quốc gia mà chỉ chia ra thành từng thành phố và hầu hết được các trí tuệ nhân tạo điều khiển; phố xá được bao vây bởi các trí tuệ nhân tạo, máy móc và những tòa nhà cao chọc trời.
Người dân mặc những bộ quần áo thông minh đang đứng cạnh các cửa hàng máy móc để xem những thiên tài tạo ra những cái máy khuếch tán hạt trong không khí, trẻ con thì chơi đùa với chó mèo máy, học sinh thì ngồi học bằng kính VR và rồi…; thứ cuối cùng cần được nhắc đến chính là giống đực đến từ hành tinh Rừng – Lâm Minh.
Lâm Minh đang lướt trên đường bằng đôi giày bay là đà trên mặt đường với hai bên tay là một cái vali giảm tải anh mới mua từ cửa hàng.
Cái vali cũ của anh vừa hỏng sáng nay, vừa cầm lên là nó lại ngã ạch ra, anh chẳng thể nào dựng dậy nỗi.
Xuất thân từ hành tinh Rừng, tuy sống ở Trạm và Trung tâm cũng đã được một thời gian nhưng anh vẫn không thể chịu nỗi việc bước chân ra khỏi nhà mình là một không gian hệt như phòng nghiên cứu.
Anh muốn nhìn thấy cây, thấy nắng thật sự, được chiếu từ mặt trời chứ không phải thứ thời tiết giả lập được phóng ra từ lớp từ trường bao quanh hành tinh Kita.
Nhưng công nghệ cao là linh hồn của Kita, anh không làm quen với nó được là do anh ấy dở thôi chứ ai cho phép anh than trách cuộc đời mình chứ?
Vừa về đến trước cửa nhà ở Trung tâm, Lâm Minh đã thấy ngay một cô gái tóc màu lửa đang đứng trước cửa của mình.
Anh thở dài một hơi, cúi đầu chào:
“Thống soái Vũ, cô đến tìm tôi à?”
“Không cần gọi xa lạ như thế, cứ gọi tôi là Hạnh thôi. Dù sao cũng chẳng hơn cậu bao nhiêu.”
Vũ Hạnh nở nụ cười, cô ấy hất tóc ra sau vai của mình, và hỏi:
“Vào nhà được không?”
“Đợi tôi một lúc.”
Lâm Minh nhìn vào cái lỗ quét móng mắt ở trên cửa, sau một cái nháy đèn, cánh cửa liền mở toang ra. Anh bảo:
“Mời cô vào.”
Vũ Hạnh ngang nhiên bước vào trong. Hệt như từ trước đến giờ, cô ấy ngồi xuống ghế sopha, gần như nằm dài ra ghế.
“Hôm nay rồng đến nhà tôm thì vui quá, không biết cô có việc gì cần căn dặn không.” Lâm Minh nói một cách mệt mỏi.
“Không có việc thì không được đến? Lâu đến chơi với cậu một chút thôi.”
Lâm Minh ngồi xuống ghế đối diện của Vũ Hạnh, anh nhìn xuống đất, tránh nhìn quá rõ Vũ Hạnh.
“Vốn dĩ đó giờ tôi ở nhà nhạt nhẽo lắm, ăn rồi làm việc, làm việc xong lại đăng ký khóa học khác, chắc không chơi vui được.”
Vũ Hạnh gỡ một cúc áo, xoay người dùng sức mạnh của mình hút bớt đi minh khí trong người của Lâm Mình, ép buộc anh ấy phải ngẩng mặt lên. “Nóng không?”
“Tôi đó giờ thân thể yếu ớt, chỉ thấy lạnh chứ không thấy nóng. Đặc biệt là thời tiết ở Kita, muốn nóng muốn lạnh gì cũng có thể.”
“Nhà này nhìn sạch sẽ nhưng không ấm cúng. Được dịp cậu ghé nhà tôi chơi, chồng tôi đó giờ dũng mãnh oai phong, tấm lòng rộng lượng, vì thế nhà cửa luôn luôn có đủ món đồ sưởi ấm lòng người. Ấy là chưa tính đến Hộ Vệ của tôi, giỏi chữa bệnh lâu năm, giúp cậu không còn sợ lạnh nữa, chỉ có thể cảm thấy sức nóng thôi.”
Lâm Minh cảm thấy người mình nặng nề, anh cảm thấy được sự đe dọa Vũ Hạnh đang làm. Minh khí là thứ tạo ra nhân thú ở thế giới này, minh khí là thứ giúp nhân thú giữ được hình dạng con người, người có thể điều khiển và tạo ra minh khí là người nắm quyền sinh sát. Kẻ bị khống chế chính là kẻ không có cơ hội chọn lựa, chỉ có thể dùng đầu óc để cầu xin.
Anh nở một cười: “Thống soái Vũ, tôi tốt ở chỗ nào?”
Vũ Hạnh nhướng mày, vân vê góc áo của mình một lúc, cô buông tha sinh mạng của Lâm Minh mà đáp: “Cậu đẹp trai, thông minh, cậu là người xuất thân chung xứ với tôi. Tôi cần cậu.”
“Vậy là cô cần tôi hay là cô thích tôi, hay là cô cần cái thế của tôi?”
Vũ Hạnh nghe đến đây thì cảm thấy hụt hẫng ngay. Trước giờ cô cứ nghĩ đây là một chàng trai có đầu óc, dù sao hiểu biết nhiều thứ như vậy lấy về chỉ giúp ích chứ không hại ai. Tuy nhiên, khi nghe anh hỏi về chuyện yêu thích thật tâm, Vũ Hạnh cảm thấy người đàn ông này bắt đầu phiền phức. Người bên cạnh cô ấy rất nhiều, nếu ai cũng hở ra là đòi yêu đương, phiền như nào cho hết?
“Tôi cần cái thế của cậu, nhưng cũng thích cậu. Mẹ cậu và tôi đều là Thánh Nữ, qua lại sui gia cũng không có gì sai trái.”
“Tôi còn một vài người anh bằng tuổi của cô, tôi giới thiệu cho cô. Bọn họ trước giờ ngưỡng mộ cô, không như tôi, ngưỡng mộ tri thức của nhân loại, cả đời cũng chỉ muốn được ngu ngốc chết cùng những tri thức ấy.”
“Cũng đúng, theo đuổi những thứ bản thân không có là việc mà bất kỳ nhân thú nào ắt tự đâm đầu vào. Cậu như thế thì cũng không ai trách.” Vũ Hạnh ngồi dậy, chán nản đánh mắt sang một bên: “Cậu có nhìn qua bản báo cáo của 6113 chưa?”
“Tôi có xem qua.”
“Vậy phần rỗng trong xương của nó là gì? Có phải điều đó giúp nó có thể tồn tại trên Ao Chei không?”
“Phần rỗng hoàn toàn chỉ là phần rỗng. Tôi thật sự không có bất kỳ kết luận nào.”
“Hai đứa ở Hoàng Thủy và Kita thì sao?”
“Họ vẫn không nói đã phát hiện ra gì lạ cả.”
Vũ Hạnh mím chặt môi lại thành một đường dài. Đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ, rồi cô lại nói:
“Hôm trước người của tôi vừa bắt được một tàu con thoi chở người từ hành tinh Hỏa sang Tuyền Chân, bên trong toàn là người của hành tinh Rừng của ta. Bọn thú gào thét, sắp chuyển thành dàng điên loạn hết cả. Tôi đã đưa họ về hành tinh của mình, cho người thử chữa trị cho họ, ai không được thì đẩy cho ai đó nuôi dưỡng. Tôi thấy trong lòng rầu rĩ hẳn ra cậu Minh ạ. Người ở hành tinh ta thì ở đâu vẫn là hành tinh ta, không bỏ được. Tôi cứ đặt bản thân vào những người đã bị bắt đi đó, tôi lại cảm thấy tủi hổ vì chưa kịp làm gì cho nơi chôn rau cắt rốn của mình mà đã bị người ta bắt phục vụ cho người ta rồi. Bởi vậy, dù cho chúng ta ở đâu, thì chúng ta làm việc cho người cùng quê thì chẳng bao giờ hối hận nhỉ?”
“Quả là vậy, tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ về bầu không khí trong lành ở hành tinh của chúng ta, tôi không chịu nổi những thứ giả tạo ở đây.”
“Vậy trong thời gian ‘bị đày ải’ ở đây, cậu tìm giúp tôi một vài thông tin về mấy khúc xương rỗng của giống cái mới nhé. Biết đâu cậu sẽ nhận ra rằng mình cũng không ngu ngốc lắm.” Vũ Hạnh đứng lên, vuốt tóc của mình tung bay ra sau.
“Vâng, Thống soái cứ yên tâm, tôi sẽ làm tốt việc của mình.”
“Tôi về.” Vũ Hạnh dứt khoát một câu, sau đó quay người bỏ đi.
Đến khi ngôi nhà chỉ còn lại Lâm Minh, anh mới ôm ngực mình thở phào một cái đầy thoải mái. Đã hơn một tháng nay bị quấy rối bởi Thống soái Vũ, hôm nay còn suýt bị gϊếŧ chết, may mắn là đã thoát được kiếp nạn với cô ta.
Con đàn bà ấy không bao giờ hiểu được cảm giác của ai cả, chỉ muốn tước đoạt và giành lấy thứ không thuộc về. Nghĩ về cô ta khiến anh rùng hết cả người.