Em lại được hồi sinh là một đóa hồng, rực rỡ và kiêu hãnh, nhưng giờ đây bị giam cầm trong chiếc l*иg son ta đã dựng nên. Những cánh hoa của em run rẩy, như thể chúng vẫn còn nhớ đến cơn gió tự do từng mơn man qua kẽ lá. Nhưng gió đã chết từ lâu. Ta đã gϊếŧ nó cùng với người mà em yêu.
Căn phòng này tràn ngập hương thơm của hoa hồng, một mùi hương nồng nàn, dai dẳng, như một lời nguyền lặng lẽ đeo bám. Những cánh hồng đỏ trải dài trên nền đá lạnh, hòa quyện với sắc thẫm của máu đã khô lại, tạo nên một bức tranh u ám đến tuyệt mỹ.
Em ngồi đó, giữa những cánh hoa, ánh mắt trống rỗng như một con búp bê bị vỡ. Nhưng trong cơn trống rỗng ấy, em không hoàn toàn là một kẻ bại trận. Trong sâu thẳm trái tim mình, em biết, một phần của em vẫn đang vùng vẫy chống lại.
Hắn không thể gϊếŧ chết tất cả những gì em có.
Những ký ức về hắn vẫn còn, từng ánh mắt, từng hơi thở, từng cái chạm dịu dàng... Hắn có thể gϊếŧ người em yêu, nhưng không thể tước đi khỏi em tình yêu ấy.
Bàn tay em siết chặt những cánh hồng, những gai nhọn đâm vào da thịt, nhưng em không hề buông ra.
Em vẫn còn sống.
Và khi vẫn còn sống, em vẫn còn cơ hội.
Bên ngoài, bầu trời đổ mưa. Những giọt nước trượt dài trên ô cửa kính, mờ ảo và vỡ vụn dưới ánh sáng lờ nhạt. Một cơn gió lạnh rít qua khe hở, làm lay động những cánh hoa hồng bị vây hãm trong l*иg son.
Chúng cố vùng vẫy, nhưng sẽ chẳng bao giờ thoát ra được.
Cũng như em.
Ít nhất là lúc này.
Và rồi, trong bóng tối mịt mù, cánh cửa gỗ nặng nề khẽ lay động.
Bên ngoài, mùa đông đã đến. Những cành cây khẳng khiu run rẩy dưới ánh trăng bạc, phủ lên mặt đất một lớp sương giá lạnh tựa linh hồn lạc lối. Gió thổi qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh tê buốt, len lỏi vào tận từng góc tối trong căn phòng. Trong không gian tràn ngập bóng tối và hương hoa, chỉ còn lại hai chúng tôi, kẻ giam cầm và kẻ bị giam cầm, kẻ yêu và kẻ bị yêu, nhưng cũng có lẽ... chỉ còn lại hai kẻ lạc lối trong chính ván cờ mà số phận đã an bài.
Em ngồi đó, lặng lẽ như một bức tượng khắc từ đá cẩm thạch. Dưới chân em, những cánh hồng đỏ thẫm trải dài như vết máu, tỏa ra mùi hương nồng nàn, dai dẳng đến mức tựa như một lời nguyền. Chiếc l*иg sắt quanh em không có khóa, nhưng em chẳng bao giờ mở cửa bước ra.
Phải chăng vì em đã quên đi cách bay?
Hay vì em đã chấp nhận, rằng nơi đây chính là vĩnh cửu?
Tôi chạm vào gò má nhợt nhạt của em, ngón tay lướt qua như một nụ hôn của bóng tối. Em không né tránh. Lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, em không né tránh.
"Em đã quên hắn rồi sao?"
Tôi hỏi, nhưng không mong chờ một câu trả lời. Em có thể nói dối, nhưng ánh mắt em không thể. Đôi mắt từng rực rỡ như ánh sao giờ đây chỉ còn là khoảng trống vô hồn, nơi những giấc mơ đã lụi tàn, nơi chẳng còn một ai có thể cứu rỗi.
Tôi đã gϊếŧ hắn.
Tôi đã gϊếŧ đi kẻ mà em từng yêu, đã dẫm nát trái tim em, đã tước đoạt tất cả những gì em từng trân quý.
Nhưng sau cùng, tôi vẫn là người duy nhất còn ở bên em.
Em ngước nhìn tôi, thật lâu. Trong đôi mắt ấy, tôi không còn thấy căm ghét, cũng không còn thấy giận dữ. Chỉ có một thứ duy nhất - sự trống rỗng.
Tôi mỉm cười.
Sự trống rỗng ấy chính là khởi đầu cho tất cả.
Vì tình yêu, một khi đã bị bóp méo, cũng có thể trở thành sợi xích vĩnh hằng. Và trong thế giới này, có đôi khi tình yêu không cần đến sự tự nguyện, chỉ cần một trái tim biết cách chịu đựng.
*******************************
Tình yêu của tôi là một lời nguyền.
Mùa đông vẫn trôi qua, từng lớp sương giá bám trên ô cửa sổ, vẽ nên những vệt bạc mờ nhòe như vết tích của những giấc mơ bị lãng quên. Ngoài kia, thế giới vẫn vận hành theo nhịp điệu của nó, nhưng bên trong căn phòng này, thời gian dường như đã ngừng lại.
Tôi vẫn ở đây.
Em vẫn ở đây.
Những ngày dài chầm chậm nối tiếp nhau, không ai nói một lời, nhưng sự im lặng đã thôi còn ngột ngạt. Tôi nhận ra em đã không còn nhìn tôi như một kẻ xa lạ, không còn siết chặt bàn tay mỗi khi tôi đến gần. Ánh mắt em, dẫu không còn ánh sáng của những ngày xưa cũ, đã thôi xa lánh.
Và đêm nay, khi tôi vươn tay chạm vào em, em không né tránh nữa.
Ngược lại, em đặt tay lên tay tôi.
Cái chạm ấy nhẹ như một cánh hoa rơi, mong manh như sợi chỉ treo giữa vực sâu. Nhưng nó thật.
"Em ghét tôi không?" Tôi hỏi, giọng nói lặng như bóng tối.
Em không đáp. Đôi mắt em lặng lẽ nhìn tôi, như thể...
Ánh mắt em nhìn tôi nhưng như nhìn ai đó, trái tim em vẫn đập nhưng nó không dành cho tôi.
Tôi siết lấy bàn tay em, hơi thở ngừng lại trong khoảnh khắc.
Tôi kéo em vào lòng, chậm rãi, như sợ rằng nếu mạnh tay hơn một chút, em sẽ vỡ tan thành hư không. Em không chống cự.
Thay vào đó, em nhắm mắt lại.
Và để tôi hôn lên vầng trán lạnh của em, như một lời thề khắc sâu vào vĩnh cửu.
Tình yêu không phải lúc nào cũng cần sự tự nguyện. Đôi khi, nó chỉ cần một ai đó ở lại.
*************************
Thế giới trong mắt em giờ đây là một tấm vải trống trơn, không có quá khứ, không có ký ức, chỉ còn những mảnh ghép rời rạc mà tôi đã chọn để giữ lại cho em.
Em không nhớ hắn ta nữa.
Không còn ánh mắt đầy đau thương, không còn những đêm dài em ngồi dưới ánh trăng, lặng lẽ gọi tên một ai đó trong vô thức đã chẳng còn tồn tại trong trí nhớ.
Nhưng dù đã lãng quên, em vẫn không cười.
Có những vết thương, dẫu đã bị tẩy sạch khỏi ký ức, vẫn để lại vết sẹo vô hình trong trái tim. Và tôi biết, em cảm nhận được khoảng trống trong linh hồn mình - một thứ gì đó đã mất đi, dù em không thể gọi tên.
"Trước đây... em đã từng yêu ai sao?"
Câu hỏi vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói em nhẹ như cánh hoa vừa rơi Xuống nền đất lạnh.
Tôi siết chặt bàn tay.
Nếu tôi nói "không," em sẽ không tin. Nếu tôi nói "có," em sẽ hoài nghi.
Tôi cúi xuống, ngón tay lướt qua làn da em, nhẹ nhàng như một lời thề câm lặng.
"Em yêu tôi." Tôi thì thầm. "Chỉ cần nhớ rằng em là của tôi."
Đôi mắt em khẽ rung động, nhưng rồi em không hỏi nữa.
Bên ngoài, mùa đông vẫn trôi qua. Những cánh hồng trong l*иg son vẫn đỏ thẫm như máu.
Và em...
Thời gian trôi qua, như những giọt nước rơi chậm rãi trên bức tường đá lạnh. Em không còn giam mình trong góc phòng như trước, không còn quay mặt đi mỗi khi tôi đến gần. Vẫn không có lời nào thốt ra giữa hai chúng tôi, nhưng khoảng lặng giữa những nhịp thở đã dần trở nên khác biệt.
Rồi một đêm nọ, khi tôi đặt một tách trà nóng trước mặt em, thay vì phớt lờ như mọi khi, em bất giác đưa tay chạm vào thành tách, nơi hơi ấm vẫn còn sót lại. Khoảnh khắc ấy rất ngắn ngủi, nhưng tôi đã thấy - một sự do dự mong manh thoáng qua trong mắt em.
Là thói quen? Hay là sự chấp nhận?
Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu nhận ra những thay đổi nhỏ. Em không còn giật mình mỗi khi tôi đến gần. Không còn rụt tay lại khi tôi vô tình chạm vào em. Và rồi, một đêm, khi tôi quàng tấm áo len lên đôi vai gầy guộc của em, em đã không hất nó xuống nữa.
Tôi biết, đó là khoảnh khắc em đã dao động.
Tình yêu không luôn là ánh sáng. Đôi khi, nó là một sợi dây xiềng xích, siết chặt đến mức khiến người ta không thể phân biệt đâu là giam cầm, đâu là sự bảo bọc.
Có lẽ, em cũng đã quên mất ranh giới ấy từ khi nào.
Và lần đầu tiên, tôi biết rằng tôi không còn là kẻ duy nhất yêu trong căn phòng này nữa.